Công
việc tất bật, nặng nề không cho con người ta có dịp ngẩng đầu lên nhìn hoa bay
giữa trời. Với lại, hoa bay giưã trời có can cớ gì để người ta tơ tưởng lâm ly
? Cái buồn thảm hoa bay, nỗi sầu lao lung lẻ tẻ giữa trời chỉ dành cho "bọn
khố rách thơ ca" nhì nhằng quên, nhớ ? Với lại, một giờ của công việc thì
biết bao là riêng tư khấp khởi. Một giờ sau đó là tiền trao cháo múc.
Một giờ sau kia là chén
rượu mê ly của đúm đàn quán sá. Một giờ sau nọ là tươi vui hí hửng. Một giờ sau
nớ là vi vút đèo mây. Thế thì làm sao, mà có cần chi kiểu nhìn hoa bay giữa trời
để thoả thuê niềm bí ẩn ?
"Cơn mưa phùn bay qua thành phố nhỏ
Hàng cây dật dờ rụng hoa tàn úa
buồn chìm vào mắt đen người con gái
hát một mình
bài hát buồn như cuộc tình
cơn mưa phùn bay qua thành phố nhỏ
đèn đêm lặng lờ gục trên đường phố
một ngày buồn đã qua người con gái
khóc một mình
đời úa tàn theo cuộc tình
cơn mưa phùn bay qua thành phố nhỏ"
(Nhạc sĩ Đức Huy)
Hoa bay giữa trời, hay cơn mưa phùn bay qua
thành phố nhỏ, hay người con gái khóc một mình, buồn chìm vào mắt đen cũng chỉ
là ảnh hình mơ mộng tan thương, ám chướng ở đâu đó, lúc nào kia khi rãnh rổi,
hư không tịch mịch. Bởi vậy, lúc ấy, tâm tưởng con người ta làm sao mà buồn thảm
được. Cái buồn cũng chỉ là cái hư ảo mà ai đó bỗng dưng thét gào thôi. Bởi bao
cô đơn không còn lơ ngơ đứng nơi đỉnh dốc. Bởi bao xao xuyến đã rơi rụng cuối
chân mây. Bởi chỉ còn nơi đây và hoa bay giữa trời và trời cao xanh hoa bay diễm
tuyệt.
"Đường xuân dắt tôi về
về bên mái tranh xưa
chợt thấy đoá trang hồng
lặng lẽ sáng trong vườn
hoa trang thắm như tình em hồn nhiên
hoa trang thắm cho lòng tôi bình yên
mật thơm rót cho đời
màu son nở trên môi
về đây thấy hoa cười
mà bỗng nhớ thương người
hoa trang là cả
tình tôi"
( Nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển)
Nói vậy mà không phải vậy. Được nhìn hoa
bay giữa trời là tự thưởng sung sướng mê ly mà ngẫm về hoa bay cuối đất. Nghĩa
là dường như quên đi công việc để về đất đai một ngày, để ngồi trong hiu quạnh
với cát bụi vân vi, chột dạ yêu đời mê man khốc liệt, mà thốt ngẩn ngơ:
Hoa bay giữa trời
giấc mơ của tôi
đã bay đâu rồi
"lang thang cánh gió
chiều buồn trắng men san hô
đất trời rộng sao
em không bến đỗ" (Đức Huy)
"Về đây có hoa chờ
ngỡ như sống trong mơ
vuờn xưa rất hoang sơ
mà xuân đến bao giờ" ( vũ Đức Sao Biển)
tạp bút của Huỳnh Minh Tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét