Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

QUÊ NHÀ SUY NIỆM

QUÊ NHÀ SUY NIỆM
quê nhà rất nhiều quê hương
bóng lá phủ ngày mưa
gió cay xè mắt bưởi
buổi sáng
bầy gà choai choai nhảy nhót lung tung
gà mẹ mổ mổ những hạt cườm cỏ
mơ một nắng ấm, những hạt lúa
xé toạc bóng đêm, đất bụi, đường cày
anh không nhớ Đại Tân hay Đại Hồng
anh không nhớ Thu Bồn, Vu Gia hay một đoạn sông đào qua thị trấn
anh không nhớ qua Vĩnh Điện hay cầu Câu Lâu
anh không nhớ đã thức Mỹ Sơn, đã ngủ Chùa Cầu
tất thảy ở trong anh
diệp lục lá cỏ
mưa trên sông
nhụy thơm mùa hoa vàng
chứ làm sao lại riêng rẽ
núi Đại Lãnh xanh hơn sông Ái Nghĩa
cầu Chìm Duy Xuyên đẹp hơn đò Ba bến
thế thì nói làm sao những sợi tóc trên mái đầu anh
lúc xanh lúc bạc, và những ánh mắt
anh ngắm nhìn quê hương những ngày hoa sưa vàng, những mùa bão lũ
nào đẹp hơn khổ đau hay hy vọng ?
Duy Xuyên là nơi sinh của vợ anh cái đẹp mảnh khảnh
anh đã nhiều lần chết ở bờ hồ đêm nghe cá quẫy
ôm lưng vợ thon thon
để bắt đầu hiểu nụ hôn là khởi từ
diệu vợi và mãnh liệt
Điện Bàn là nơi cô chú của anh
vượt qua những trận càn, súng lưỡi lê, mìn và chất độc
bây giờ họ đã đi xa
đất là nơi sinh dưỡng của cỏ, của hoa, của sông, của gió
sinh dưỡng cả hư không và ký ức, sinh dưỡng cái chết và sự sống
sinh dưỡng những bước chân xiêu vẹo nội anh đi thăm con nước mắt ròng đôi má teo tóp một đời chiến tranh
Đại Lộc là nơi anh đã chôn nhúm nhau cùng máu huyết
bắt đầu hành trình thi ca đi về ánh sáng
và cả bóng tối
đi vào bù lu bù la danh vọng và tự do
một mùa trồng cà, một mùa trồng ớt
một mùa lúa, một mùa khoai
một mùa được, một mùa mất
một mùa ruộng cạn, một mùa đồng sâu
một mùa chữ tứ tán, một mùa chữ nở hoa
tinh luyện bao ngày của cây, hoa ơi
tinh luyện bao tình trong ngực
con cái
hành trình anh phía trước
trong thân thể khác
tiếng nói khác
nhưng vào một buổi sáng
sương trắng đẫm mình trên những cánh đồng
thơm hương tóc em
cái đẹp
sự hòa đồng của những khác biệt
Huỳnh Minh Tâm