Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2020

thơ huỳnh minh tâm


 NHƯ DU THUYỀN DIAMOND PRINCESS


Trên con thuyền cách ly với thế giới loài người
Bạn sẽ làm gì với nỗi cô độc
Đánh đàn và hát
Vẽ ánh trăng đổ xuống thác đêm mười sáu?

Hay tưởng tượng về một giấc ngủ triền miên
Sự bất tử chỉ là trò đùa
Hay nhớ về đôi bàn tay ấm áp của nàng
Như đặc ân vô hạn

Hay nhớ về mẹ bên bếp lửa mùa đông
Gương mặt của người chạm trổ nỗi âu lo và hạnh phúc vĩ đại
Hơn mọi từ ngữ phúng điếu và ca tụng
Giờ người đớn đau như cánh lá mùa thu

Hay tiếng gọi mơ hồ như tiếng chuông mỗi thời ở nhà thờ
Vang lên từ tuổi ấu thơ gió nhón chân ngoài bãi
Gió run rẩy qua vườn cà gió cứa vào nụ hoa cúc
Cho đến ngày bất ngộ hoa thả mặt sông

Hay sẽ nói với nước những nỗi bí ẩn
Về tình yêu và cái chết, về lòng trắc ẩn và sự ruồng bỏ
Những ánh chớp của đời sống, bóng tối, nét đẹp của phù dung
Về sự tĩnh lặng của thác

Như sự sắp đặt của đôi bàn tay nàng
Trước khi thổi tắt đèn, đi ngủ
Lan tỏa khắp căn phòng bài ca dịu dàng
Dường nước cứ dần thấm vào những chiếc tã lót

Huỳnh Minh Tâm