HOA CÚC
Buổi chiều tôi ở giữa vườn cúc
Hoang dại, ánh nắng vàng lồng đôi bàn tay
Vào các nàng âu yếm
Thì tiếng súng dưới vực sâu vang lên
Một gương mặt người xuất hiện
Với hàm râu đen & mái tóc xoăn
Mày từ đâu đến,
Sao ở giữa vườn cúc?
Trong tôi có tiếng thét bí mật
Giống như tiếng sấm mùa hè nức nở
Mày từ đâu đến,
Sao ở giữa vườn cúc?
Tôi bị hắn xách nách
Quăng ra hố thẳm
May mày là “ khoảnh khắc nhà thơ,
Mơ mộng và cặn bả”
Hoa cúc rực lên trong nắng
Tiếng súng dứt dưới vực sâu
Bóng tối theo nhau
Huỳnh Minh Tâm
XEM BỨC TRANH NĂM 1980 NHỚ MỘT BỮA TẤT NIÊN
Năm, bảy người say
Uống rượu gạo và ăn lòng luộc
Nằm chồng trên một cái nong tròn
Mửa ra toàn thịt rắn
Đó là vào tất niên
Năm cũ
Bây giờ họ ngồi trên tấm phản
Nói chuyện về đàn ông việc đồng án
Nói chuyện về đàn bà lửa bếp
Nói chuyện về con cái đi làm ăn xa
Nước mắt họ chợt đổ đầy ngực
Gia chủ tiễn về nuối tiếc
Niềm vui lưng chén
Bước chân họ trên mây
Trăng say
Chếnh choáng
VÒM TRỜI BUỔI SÁNG CỦA NHỮNG GIẤC MƠ LÁ
Buổi sáng, dưới vòm trời đầy sao, những giấc mơ lá
Tính ra tôi đã đi hai phần ba cuộc đời
Đã nhiều lần nằm sấp dưới lằn roi của gió
Đã từng chết bởi những cuộc chia ly đầy nước mắt & tóc
Giờ đây, giây phút hiện tiền, tôi như nhìn thấy rõ
Những hoang tưởng cánh chim sẻ nâu muốn bay cao giữa bầu trời
Trong khi mặt đất là tình yêu với hoa cúc dại, hoa dền tím & rau diếp cá
Trong khi bầy chim thân yêu- đồng loại của khát vọng tự do,
Đang ca hát trong khu vườn hoa bưởi rụng
Những lá cỏ nhỏ nhoi ngước nhìn lên những tán bàng cao rộng
Và xa xa những bờ mây đang băng qua những rặng núi
Và mọi thứ dường như ai đó sắp đặt
Vẻ bí ẩn, cô đơn & tĩnh tại
Tính theo số học chân thực & khô khốc, còn một phần ba thời gian
Những cột xương nâng đỡ, chống chọi tinh thần bền bỉ
Về những giấc mơ buổi sáng nàng đi qua cánh cửa
Chiếc áo đỏ, bím tóc & mùa xuân
Rồi mọi thứ biến mất khi ánh vàng của nắng
Chảy trên thung lũng có bầy dê đang lùa những lá non vào cổ họng
Người chủ ngồi trên mõm đá đập vỡ thời gian
Lá vẫn tiếp tục mơ
Dưới vòm trời đầy sao,
Vào buổi sáng.
Huỳnh Minh Tâm
BẠN ĐỌC
Tôi soi từng chữ bằng kính hiển vi, chẳng thấy gì
Tác giả bị động kinh hoặc một tên khốn đốn
Quá khứ với hiện tại, hạnh phúc và đau khổ
Hòa trộn trong ly nước, tôi không thể uống
Bạn biết đấy, tôi là bạn đọc thường xuyên
Nhịp điệu ấy hẵn là quen thuộc
Hoặc tác giả đã vứt đi những tính từ
Trìu mến, ướt át, hoặc cho tôi
Một ly nước đắng chát
Hoặc cho tôi một ký tự
Về đời sống bất toàn
Làm sao có thể hiểu được
Tâm hồn tôi bây giờ
Con chim sẻ nhặt hạt thóc ở hiên nhà cuối đông
Vạt nắng vàng trải thảm trên vạt tần ô xanh mướt
Tác giả như cây sậy, tôi đã quên tên
Bên bờ sông quá nhiều cô gái đang giặt áo
Tác giả chẳng biết gì về tôi, và đó là thiếu sót
Đời sống của tôi là duy nhất, tôi không biết gì về ông
Tôi là bạn đọc thường xuyên
Những chữ quen thuộc trên trang giấy nhầu nhĩ
Và tôi cũng là bạn đọc đầu tiên
Dò xét từng chữ, cả lời cảm ơn ông
Cũng đầu tiên, nhưng chẳng bao giờ thỏa mãn
Đôi khi những con chữ
Bay ra ngoài trang giấy
Chẳng hiểu vì sao máu của tôi văng tung tóe
Kính hiển vi bị vỡ
Như những ngôi sao đêm
Huỳnh Minh Tâm