Thứ Tư, 6 tháng 9, 2023

thơ huỳnh minh tâm 2023

 MỘT BUỔI TRƯA ĐẦU THU

Nắng nhạt vào buổi trưa
Lá vàng bay sân nhà hàng xóm
Sực thu sang
Thu sang
Tôi nhìn đăm đắm qua khung cửa
Một cảnh lộng lẫy mê say
Lá vàng bay như chưa từng thấy
Và cả những chùm hoa vàng
Ai đã trao
Một trăm thước đã là thiên giới
Có gì mà tụng niệm bấy lâu
Có gì mà chẳng thấu
Đời chẳng buồn như trấu
Tôi cố lê lết qua thôi
Thấy những người thợ cào vỏ
Vỏ và bụi bay
Hàng cây vẫn đứng giữa trời
Mặc cho mộng mặc cho thực
Nhìn mây đăm đắm
Nước ở trong mây
Huỳnh Minh Tâm
ó những ngày buồn thật buồn, vì cung cách ứng xử của chúng ta không phải lẽ, vì thái độ ứng xử của chúng ta thiếu lương tâm. Đôi khi cuộc sống như một mũi tên nhắm mắt, cứ lao đến phía trước. Tự trách mình thôi và tìm đến một cõi yên bình. Chợt nhớ bình yên...
46-“Hoa vàng mấy độ”
Nhát chổi quét
Mạng nhện
Đung đưa
47-“Hãy khóc đi em”
Tổ ong vỡ
Trên đỉnh núi
Sương mù
48-“Hạ trắng”
Tờ báo rách
Em bé trong tranh
Bật khóc
49-“Hoa xuân ca”
Nhụy vàng
Bươm bướm trắng
Mơ màng
50-“Hãy yêu nhau đi”
Tờ lịch rơi
Trang hồng hạnh
Cùng tôi

sáng tạo là tìm lại chính bạn, không mới không cũ, không đong đếm so đo, không được, không mất, nói như ý Mộc Nhân viết về Rừng Na-Uy là từ cuộc sống, thói quen, công việc bình thường, bạn nhận ra giây ngẫu nhĩ phút ngẫu nhiên
41-“Gần như niềm tuyệt vọng”
Trong vườn mít chín
Con ong
Sầu muộn
42-“Góp lá mùa xuân”
Dưới đường cày
Con dế
Nghe tiếng mưa
43-“ Gọi tên bốn mùa”
Hoa hồng
Sực tỉnh
Vạt đất nâu
44-“Hãy cứ vui như mọi ngày”
Con đường nằm co
Quả rụng
Một vòm ổi
45-“ Hôm nay tôi nghe”
Dồng dộc bay về
Treo tổ
Những điều ước
Tất cả cảm 
 
Đã chia sẻ với Cô

Thứ Hai, 7 tháng 8, 2023

thơ huỳnh minh tâm

 DƯỚI VỰC SÂU

Cũng hơn mười năm trước, tôi nhớ nàng
Chiếc túi đựng đầy hạt dẻ
Nàng đi từ đồi thâm thấp,
Men theo con dốc thoai thoải, xuống vực sâu
Rồi nàng biến mất, tôi đi tìm
Vạch bao nhiêu bờ bụi
Đôi chân rách toạc, đôi tay tứa máu
Vẫn chẳng thấy nàng đâu
Tôi nhớ làm sao chiếc áo bông tuyết
Và như nàng huýt sáo một bài ca
Tôi tìm nàng đớn đau
Và đã tìm ra nàng đấy
Một ngôi mộ nhỏ xinh
Những bông hoa trắng và hình ảnh nàng
Mới đó dăm ba phút
Đi từ rừng biếc xuống vực sâu
Huỳnh Minh Tâm
HOA BAY TRÊN ĐỈNH NÚI
Bạn đã đến chưa đỉnh núi Chúa hoặc Hoàng Liên Sơn
Chờ bạn mùa xuân gió lạnh
Vắng tất thảy trò chơi của thế gian
Cả những trò hề trò móc túi cả tình yêu giễu cợt
Cô độc riêng tư với trời xanh nắng ấm
Uống bầu không khí trong lành và đôi khi
Chết đi sự hèn nhát, thói xiểm nịnh
Như phản xạ bản năng cuộc sống
Chúng ta không bày biện huênh hoang
Màn mây trắng bức rèm tơ mỏng mảnh
Chúng ta không lẻo mép ba hoa
Với dòng suối ngọt ngào tinh khiết
Đôi mắt hiền từ của sói già
Bầy nai đủng đỉnh gặm cỏ xanh
Chúng ta hét vang rừng
Hoa bay long lanh ánh vàng
Không quay về, không điểm tựa, không
Đây đỉnh trời, đây chơi vơi, đây
Cuộc sống vắng lặng như ánh sao
Đêm nằm thác cuộn chỉ mơ vui.
Huỳnh Minh Tâm
GIẤC MƠ CỦA NHỮNG CON DẾ
Không khí mùa hè thật ngột ngạt
Chú dế từ hang sâu ngoi lên mặt đất
Chiều tà vẫn còn nóng bứt, hàng cây khô rộc
Chú dế gáy vang lừng
Muốn thay đổi mọi thứ
Thử có ai cùng tôi không?
Một bãi cỏ xám xịt, u ám
Sao không thể thay đổi với màu xanh kỳ diệu của bầu trời
Những bờ rào gai tre, leo hoa giấy màu hồng nhạt
Sao không thể một bờ chè tàu được cắt xén vuông vức
Và nở hoa giấy màu đỏ hoặc màu trắng?
Chú dế gáy vang lừng
Tôi không thể hiểu biết về thế giới con người
Sao chậm chạp thay đổi mọi thứ
Sao có thể chịu đựng dòng suối khô cạn,
Nỗi cô đơn và những tiếng nói
Lặp đi lặp lại đầy tính từ
Hai cánh chú cất lên
Và bay trong không gian
Không khí mùa hè như ai rút hết
Những giọt nước mát lành trong thân thể
Chú dế từ hang sâu ngoi lên mặt đất
Và gáy vang lừng
Hai cánh chú cất lên
Bay trong không gian
Đập vào những nhánh cây trơ trụi lá
Huỳnh Minh Tâm

Chủ Nhật, 4 tháng 6, 2023

thơ huỳnh minh tâm

 DƯỚI TÁN LÁ MÙA HÈ

dưới tán lá mùa hè
trong khuôn viên cũ
tôi ngồi đếm
những chiếc lá thời gian đời người
nổ lách tách như bị nung
hàng vạn lá vàng
hàng vạn lá xanh
rồi im thiêm thiếp
vài ba con chim sâu thả
giấc mơ vào giọt nắng
chúng ta về đâu
những cơn gió lật qua lật lại
biết hỏi ai bây chừ
những đột non cứ khuấy lên
chúng ta về đâu
ngớ ngẩn và khờ dại
những câu hỏi thấm bao dòng nước
của buổi chiều nức nở cơn giông.
Huỳnh Minh Tâm
Khung cửa sổ
Chỉ những ô cờ vuông vức
Những thanh gỗ mọc thẳng
Hoặc treo từ đông sang tây
Đôi khi bụi bám
Cô hàng xóm qua lau giùm
Mùa đông gió tát hơi lạnh
Còn mùa hè được che kín bằng tấm vải sặc sỡ
Chẳng gì cả
Chỉ là khung cửa sổ mà thôi
Đôi khi cô hàng xóm mỉm cười
Vài sợi tóc còn rơi lại
Chỉ là khung cửa sổ mà thôi
Bất chợt nhìn xa xôi bên ngoài
Một đàn chim đang bay
Mùa xuân rồi mà mình không biết nhỉ.
Huỳnh Minh Tâm
NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI CHẾT
Buổi tối, tôi thích nhất
Nói chuyện với người chết
Về đời sống của chúng ta
Những câu chuyện từ thiện
Sự dối trá & niềm tin của bầy chim
Trong chiếc lồng sặc sỡ
Người chết mỉm cười
Họ hiểu biết hay đã từng đi qua
Nỗi sợ hãi, vô vọng của con người
Về những huyễn hoặc của trí não?
Dường như họ thích im lặng
Để suy ngẫm về công việc & tình yêu
Mà tạo hóa đã ban tặng, hoặc
Họ tâm sự về nỗi cô đơn
Có thật? Ánh trăng-vẻ đẹp bất khả tư nghị
Như làn không khí, họ từ biệt
Khi tôi vẫn còn mải mê với ngọn gió
Từ đâu đến, lèn qua cửa sổ
Tâm hồn chúng ta ngọn gió mà thôi?
Huỳnh Minh Tâm
ÀI THƠ HOA DỀN TÍM
Dưới tảng đá hoa dền tím
Trong veo như mật
Nhìn tôi trìu mến & hỏi
Chú từ đâu đến?
Chú có gì băn khoăn?
Con đã ngủ sâu chốn này
Những ngày đông dài lạnh lẽo
Bây giờ trời ấm
Chú thấy đấy con thức dậy
Sẽ làm việc và sống vui
Chú thấy ngôi nhà con rất đẹp
Và con có tình yêu
Của trời cao vô tận
Của đất rộng bao la
Con cảm ơn chú nhé
Con người thường u sầu
Còn cỏ cây ca hát
Cả mưa tuôn gió gào
Huỳnh Minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2023

thơ 2.2023 quý mão

 

TƯỞNG NIỆM THÁNG NĂM

 

tôi phải yêu thế nào đây

những hàng cây khô cháy

nung dưới những đợt nắng nóng trên 40 độ C

 

và ban đêm dưới những vòm sao nhấp nháy

tôi đi mãi vào quá khứ

cũng vào tháng năm

nhớ bím tóc của em

treo trên những giấc mơ

không nắm bắt được

 

và trên đôi vai tôi bất ngờ

những chùm bằng lăng tím phủ đầy

như đôi bàn tay của người

âu yếm khung cửa đóng kín

 

để tôi quên đi chiếc chảo ráng

không phải loài ve rền rĩ than van

mà chúng ca hát bất tận

về hoa muồng hoàng yến vàng như áo nàng

đã lót chiếc đầu tôi

mái tóc lòa xòa trên ngực

 

tôi đã nằm nơi cái chết

của những chiếc lá

để hiểu về thời gian

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

          LỄ HỘI CỦA GIẤY

 

 

cuộc sống đôi khi như tờ giấy

bạn xé ra từng mảnh

rời rạc

đơn độc

 

những con chữ có giá trị gì trên tờ giấy rách

tiếng nói và cả các hình ảnh

những tờ giấy có lúc bay

có lúc phủ bụi ở một xó

 

chúng ta mải mê sắp xếp chúng

chúng ta cố gắng chắp vá, thêu dệt

chúng ta nhìn ngắm chúng như cánh phù du

chúng ta nựng nịu chúng như một thứ đồ chơi

 

 

hoặc chúng ta yêu thương chúng

lễ hội của các họa sĩ sắp đặt

bức tranh được trưng bày

không theo thời khóa biểu

 

 

trong khung, những đường viền

tháo ra, lắp lại

đêm đêm những giấc mơ

đi ra khỏi bóng tối

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

MỘT THẾ GIỚI KHÁC

 

Trong đêm yên tĩnh tôi dạo quanh khu vườn

Nhìn thấy những người chết trở về

Thân thể họ hòa trong các nhánh cây

Ánh trăng hoa đêm

Cả trong những bức tường

 

Có khi là một thiếu nữ

Linh hồn của họ trong sáng thân thiện

Họ ca hát và nhảy múa

Dường như họ ra đi kiếp trước

Vì bệnh tật

Vì nghèo đói

Vì bị bỏ rơi

Vì bị kẻ cướp giết

Vì họ đã nhường trái tim cho người khác

Họ đã quên tất thảy nỗi đau

Sự phù phiếm của hư danh

 

Họ hiểu rõ những khát vọng của tôi

Cả giấc mơ vô nghĩa và những tật xấu nào đó

Họ an ủi, bi mẫn

Con người luôn gánh nặng

Về tiền và đức tin

Về mặc cảm tội lỗi và tình dục

 

Gặp một người tốt

Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé

Và cuộc đời có nhiều ý nghĩa

 

Hơi lạnh và vẻ đẹp giọt sương đêm

Tâm hồn họ run rẩy

Họ đã biến đi

Như ánh chớp

 

Tôi đã sờ váo bức tường

Những nhánh cây, hoa đêm

Những cánh cửa đâu đó mở ra

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

QUÍ I CỦA 2020

 

Rồi người ta sẽ quên mọi sự

Cả tên trên bia tưởng niệm

Công việc xếp hàng đống

Người nổi tiếng

Lẫn trong chồng báo cũ

 

Cơn gió trở mình cùng những chiếc lá bàng tháng giêng

Cơn nắng đến sớm hơn dịch bệnh cũng ùa đến

Mới đó một người bạn đã đi xa

Mới đó đã tháng tư

 

Trong tĩnh lặng của bóng tối những mái nhà thiếp ngủ

Giật mình tiếng chuông nhà thờ

Vẫn ngân vọng như mọi khi

Sao ta bỏ lỡ một điều gì

 

Như tình yêu biến thể có bàn tay tạo hóa

Trong nỗi đau tuyệt vọng trong hư danh vinh nhục

Trong những đàm tiếu trong ca tụng vĩnh hằng

Những điều tốt đẹp chôn kín trong hơi thở

 

Công việc không thể dừng lại

Nộp thuế, khai lý lịch mới

Buổi sáng một ổ bánh mì lót dạ

Và áo em ngâm ánh trong mây

 

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

TƯỞNG NIỆM THÁNG TƯ

 

Những khúc ca hoa hồng đã rụng

Cả dáng nàng trong chiếc áo ngủ đầy phấn khích

Giữa tiếng ve bung rộn rịp

Cũng chuyển vẻ tinh khiết của thiếu nữ

 

Như những đóa loa kèn trắng nằm dọc cánh đồng

Vừa thở dịu dàng vừa mơ gió

Những bức tường ngột ngạt đổ vỡ

Chúng ta nhìn thấy thế giới đẹp như đôi mắt nàng

 

Nhưng những cơn giông sau buổi trưa

Cứ muốn xua tan vẻ tĩnh lặng giàn hoa giấy màu tím

Như giấc mơ của chúng ta

Luôn bị bầy ruồi xỉa xói

 

Như có thế lực ma ám

Muốn chúng ta tan chảy đau đớn

Trong mồ hôi nước mắt

Dư âm cuộc chia ly tháng trước

 

Niềm vui sống của chúng ta vẫn trỗi đậy mạnh mẽ

Như loài đỗ quyên trên những triền đồi trơ trọc

Như nỗi chia ly kiếp trước

Chỉ khởi đầu cho một bài ca

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

TƯỞNG NIỆM THÁNG BA

 

Những đóa hoa sặc sỡ trên cánh đồng

Vào tháng ba đàn bướm ngân vang

Bài ca tình yêu

 

Chúng ta đã đi qua đó

Nói chuyện huyên thuyên về mùa màng

Bầy chuột lê lết tấm thân cũ kỹ gớm ghiếc

Những con đường năm trước biến mất

Mùa đông xóa sạch mọi thứ

 

Cởi bỏ những chiếc áo dày

Trùm kín đầu khăn bông hoặc vớ

Một thứ gì đó

Rồi mồ hôi, chúng ta bước đi

Trong im lặng và nghĩ về

Căn phòng có máy lạnh, giường nệm

Mát êm với cửa sổ màu xanh

 

Đàn bướm mệt mỏi, nghỉ trong vòm cây

Không ai đưa mắt về tôi sao?

Những cánh hoa dường cũng mệt mỏi

Vì hơi thở của con người?

 

12 giờ trưa và cả chiều hôm ấy

Cánh đồng không một bóng người

Những con đường năm trước hiện ra

Bóng người và tình yêu

Sự hồ hởi ve vuốt

Những nàng hoa diễm lệ

 

Những đóa hoa rực rỡ trên cánh đồng

Vào tháng ba đàn bướm ngân vang

Bài ca tình yêu

Dịu dàng, bí ẩn

 

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

NGƯỜI CHĂN DÊ TRÊN ĐỈNH NÚI

 

 

Lúc này mọi sự xáo trộn

Bài ca bị tắt

Bởi người chăn dê

Ròng ròng nước mắt

 

Bởi quê hương tan nát

Trong cơn bão lớn trong dịch bệnh

Bởi những người thân quằn quại

Vì đâu nên nỗi

 

Bởi tiếng sấm vang trời

Bởi mưa trút xuống những vườn hoa tươi

Gương mặt em tuyệt vọng

Sao ngân lệ bài ca

 

Trên đỉnh núi mùa xuân lúc này

Người chăn dê thả hồn bay

Về quê hương đớn đau da diết

Tiếng hát nuốt vào cổ họng

 

Trong cơn bão lớn trong dịch bệnh

Thấu lẽ nào đâu tử sinh

Lưỡi gươm nào đâu vừa thọc

Mé sườn hay trái tim

 

Người chăn dê ròng ròng nước mắt

Bẻ ống sáo vứt vực sâu

Tiếng dội của lòng đất

Đêm đêm vô tận nhiệm màu

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

HOA THƠM NÚI CAO

 

 

Thầy ở trên núi

Trong một ngôi chùa hoang lạnh

Hàng ngày thường ra sân ngắm hoa

Và tụng kinh

 

Chúng tôi đến thăm thầy

Đôi khi gặp hoa rơi lã chã

 

Mùa đông năm kia mưa gió tơi bời

Thầy chỉ ở chùa tụng kinh

Chúng tôi ngồi ở nhà

Viết bài thơ về tình yêu

 

Những cánh chim trong vòm cây

Bị ướt

Những cánh hoa trong vườn

Khóc nức nở

 

Mùa xuân năm nay trời ấm áp

Hàng ngày thầy ra sân ngắm hoa

Và tụng kinh

 

Chúng tôi đến thăm thầy

Đường hoa thơm ngát

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

TRONG BIỂN ĐỜI VÔ TẬN

 

Trong giấc ngủ mê man như những mảng thuyền vỡ

Trên biển đời sóng cứ va đập ta bị trôi giạt ở đâu đó

Ngủ thôi, dưới bóng đêm những vì sao như một người bạn

Lặng lẽ và cô đơn

 

Nhưng ai đó đã gọi ta thức giấc như vợ hiền kiếp trước

Rửa mặt đi, đôi ta sẽ ăn cơm, làm việc

Tỉa vài cành hoa tưới nước vườn cà

Đôi ta sẽ nghỉ ngơi khi bóng chiều buông xuống

 

Và anh sẽ được chắp đôi cánh

Để nhìn thấy thủy triều cùng những bóng thuyền

Nhấp nhô trên đầu sóng

Có thể vỡ và lịm đi trong biển đời vô tận

 

Trái tim sẽ vỡ ra những bọt máu những bọt sóng

Nàng sẽ ru anh triền miên như gió

Trên chiếc nôi của mây đung đưa qua các thế kỷ

Rồi nàng cũng sẽ nghỉ ngơi

 

Trong giấc ngủ mê man của đất và hoa

Đôi ta choàng tay nhau phả hơi ấm mùa xuân

Bao người đi biển trở về với con thuyền của mình

Vùi đầu vào chiếc áo có thêu những cánh hải âu

 

Huỳnh Minh Tâm