CUỐI THÁNG
nước cạn dần trong những thân
cây
bây giờ chưa phải mùa mưa
tiếng chim gọi nhau khàn đục
hơi thở của những chiếc rễ đã
già
dường như chúng mơ ước
trở lại thời thanh xuân
với nhiều lý do để yêu để
sống
nhớ những vạt đất màu mỡ
những đám cỏ xanh biếc tận
chân trời
những bông hoa trắng muốt như
sao
những nhà thơ nhảy múa dưới
vòm lá
dần dà mọi sự như mệt mỏi
rồi trở về bình dị âu lo
những thân cây vẫn đứng trong
gió
nghe bảo có một bầy kiến đã
chết vì nắng nóng
những chậu cảnh rất đẹp nhưng
giá cao quá
những người phụ nữ lo chuyện
bếp núc và sinh nở
không có thời gian để đọc
sách
những tàu chuối lật qua lật
lại
những con đường bụi mốc tóc
tai
nhưng lạ vườn nhà ai
bằng lăng tím rộ
Huỳnh Minh Tâm
RẬN TRONG CHĂN
Trong thế giới bề bộn những
đỉnh núi đầy gió
Dường như cuộc sống chúng ta
sai lầm ở đâu đó
Giấc mơ đống rận trong chăn
gối
Không thể ngoảnh mặt hoặc
nhìn chằm chằm vào một bông hoa
Như bị thôi miên như tình yêu
bị khước từ
Chạy trốn trong căn phòng,
thắp vài ngọn nến cầu nguyện
Mơ hồ chúng ta sẽ vượt qua
Căn bệnh của thời đại dối trá
và thất vọng
Lây lan qua những phím, từ,
cách sạc pin điện thoại
Cả giấc mơ trong chăn gối một
đống rận
Cái cách nói leo, đẽo gọt đôi
chân cho vừa chiếc giầy
Tư thế bẻ hoa, cắm hoa vào lọ
Rận trong chăn bò ra lạy các
thầy
Đoán mò, pha lê trong thế
giới ảo
Bò qua những con chữ, bò lên
những lưỡi gươm công lý
Các nàng tiên lóa mắt trên
youtube hoặc phây
Đó là cách chúng ta sống, làm
việc và yêu
Vẽ bầy rận, đánh bóng tên
tuổi và câu like
Đó là cách chúng ta tồn tại
Với những đồng tiền bẩn
Huỳnh Minh Tâm
HOA TRINH TUYẾT
Hoa vẫn nở dịu dàng trên con
đường chúng ta đi
Dẫu bờ bụi bóng đêm gai góc
Có những kẻ cầm dao chực đâm
lén sau lưng
Những tiếng nói đố kỵ dối trá
Bông trắng nhỏ xinh như cúc
áo của em
Anh chỉ hôn thôi trong nắng
chiều nhàn nhạt
Hoa vàng trên cao mây vàng
thu cũ
Anh chỉ ngắm thôi nào cầm
được trên tay
Những kẻ nhìn anh những tia
nhìn đầy máu
Những mùa xuân sông đã gội
qua đồng
Hoa vẫn nở dịu dàng trên đống
chăn đổ nát
Một thoáng buồn thảng thốt
với hương thơm
Anh vẫn một với sương đầu ngõ
Anh vẫn hai với gió truông
đèo
Anh vẫn bốn với tuyệt nhiên
trinh tuyết
Anh vẫn mười với chữ nghĩa
ngu ngơ
Huỳnh Minh Tâm
THÁNH ĐỊA MỸ SƠN
Dưới hình hài vô tận của thế
gian
Chúng tôi những người con xứ
Quảng
Những người gieo hạt
Những người gieo chữ và màu
sắc
Những người gieo hình tượng
đất nung
Vào thế kỷ thứ VII
Đã lát những viên gạch đầu
tiên
Rồi chúng tôi lần lượt ra đi
Theo tiếng gọi của tổ tiên,
đất đai hoặc khát vọng
Máu xương rơi vãi
Đã từng nghe các vị vua anh
minh bảo
Hỡi các thần dân
Các người đã tạo dựng nên sự
vĩ đại huyền bí
Cho ta và con cháu các người
Những dòng nước tinh khiết đã
chảy qua đây bao thế kỷ
Yoni và Linga
Đạn bom, những bước chân
người, sự nuối tiếc
Cái chết và sự sống
Được ghi lại trong đất đai,
cây cỏ và không khí
Chúng tôi những người con xứ
Quảng
Trở lại với những người bạn
khắp thế giới
Lại gieo hạt, gieo chữ và màu
sắc
Gieo tình yêu, vẻ đẹp và sự
yên tĩnh
Cả tiếng kèn và điệu múa
Giữa hình hài núi thiêng
Còn những vị vua
Tinh thần anh linh của họ
Vẫn còn thiếp ngủ ở đâu đó
Hay đang tịch tĩnh trong các
tháp
Mỉm cười hàm tiếu.
Huỳnh
Minh Tâm
VŨ ĐIỆU DÂNG LỄ
Nước ra đi theo tiếng gọi của
cây cỏ
Nước trở về theo tiếng gọi
của đất mẹ
Nước tinh khiết lấy từ núi thiêng
Dâng cúng thần linh và khách
quí
Từ thế kỷ thứ IV đến nay
Các cô gái Chăm với vũ điệu
kỳ vĩ
Tạo dựng nên sự sống
Và vẻ đẹp
Đầu đội bình gốm hoặc khay
Ấm chén đất nung đựng nước
chè xanh
Miệng cươi, chân nhún, tay
nâng nhẹ
Mời người
Trong tiếng trống paranưng
Tiếng
kèn saranai, lục lạc, tù và, đàn nhị
Của
mùa lễ hội
Các
thần đang nhìn xuống thế gian
Mỉm
cười
Rồi
chúng ta lại gặp họ
Buổi
sáng trên đồi đang nhặt quả
Vẫn
những đôi tay trắng mịm đôi má hồng hào
Vũ
điệu của đời sống
Huỳnh
Minh Tâm