Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2022

THƠ HUỲNH MINH TÂM

 NHỮNG GIẤC MƠ PHIẾM VỀ ĐỜI SỐNG

Huỳnh minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam
ĐT 0122 306 8721
Hãy chuyện trò cùng tôi
Chúng ta là những con người cô độc
Sự khác biệt tạo ra chúng ta
Hay chúng ta tạo ra sự khác biệt ?
Tóc đã nhuộm nhiều lần
Áo che nhiều vết sẹo
Đôi mắt hai tròng kính
Hãy chuyện trò cùng nhau
Những bãi cỏ xanh ở bên kia sông
Những người đàn bà gánh hai bầu nước mỗi sáng xuống chợ
Ngọn nắng
Đầu mưa
Rao truyền thời gian
Những ánh sao đêm đêm canh thức niềm hy vọng
Có khi
Tôi đã im lặng quá lâu
Đã chịu đựng quá hạn sức vóc một con người
Xin nghe được vài lời thân yêu gần gũi
Rồi xin nhắm mắt
Để nhìn phất phơ cơn sóng mùa xuân
Huỳnh minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam
ĐT 0122 306 8721
CON CÓC TĨNH LẶNG
Điều hứng thú của cuộc sống thật giản dị
Một ngày bình thường, buổi sáng bắt đầu những bông hoa nở thắm đầu sân
Cho đến chiều tà, ánh hoàng hôn rải trên cánh sen hồng
Thì những con cóc nằm trong hang
Chúng tĩnh tại, tôi thật ngạc nhiên,
Tùng giây phút, không một cữ động
Dẫu nhỏ nhặt nhất, như gật đầu hoặc cúi đầu
Và khi buổi tối buông xuống, những ánh sao thầm thì câu chuyện bất tận về vũ trụ,
Chúng nhảy ra khỏi hang, chậm rãi
Đôi mắt chúng vẫn tinh khiết,
Như mải mê ngắm nhìn thế giới bất tận
Quả thật tôi không hiểu biết về chúng
Sự tĩnh tại, chậm rãi bên gốc cây,
Vài mét vuông của mặt đất
Cho đến khi những cơn mưa đổ xuống
Tôi ngắm những nhánh cây nhảy nhót
Và mơ thấy những người bạn
Ở quanh khu vườn
Cả những con đường mà tôi đã đi qua
Và vạt cỏ đôi khi tôi đã ngả lưng khi mỏi mệt
Huỳnh Minh Tâm
Sự hiểu biết của tôi
Sự hiểu biết của tôi
Xin bạn thông cảm
Chúng ta bắt đầu hành trình
Phía trước là chân trời
Có thể bóng tối
Nắm chặt tay nhau
Siết thật mạnh
Sợ hãi, hèn nhát
Dường như bản chất con người
Sự hiểu biết của tôi
Mơ hồ và hoảng loạn
Nhưng chúng ta bắt đầu
Cơn mưa đã ôm trùm
Lạnh nữa
Tình yêu lăn trong từng thớ thịt
Ôi những điều dối trá
Sao có thể đi vào
Cánh cửa những ngôi nhà
Cùng thế hệ cùng giấc mơ
Về gió về hoa
Về những thách thức
Rồi chúng ta có thể
Không trở lại khu vườn
Mẹ và ba nhìn lên chùm khế
Đôi chân run đôi mắt mờ
Thế giới thật rộng
Như bàn tay
Mở ra
Huỳnh Minh Tâm

0 bình luận