Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2019

mỹ sơn

ĐƯỜNG VÀO THÁNH ĐỊA MỸ SƠN

Trên con đường gạch cũ vào thánh địa
Ngỡ chư chúng ta quay lại  1000 năm trước
Cùng những vị thần, người dân, hương đèn, nước

Bốn bề những cánh rừng rất xanh
Hàng cây hai bên đường cao vút, nhảy múa
Chúng ta ồn ào khao khát
Những vũ nữ hiện ra gương mặt hồng hào

Ba lô, máy ảnh, điện thoại
Tiếng nói các dân tộc đan nhau hồ hởi
Mùi nước hoa La Petite Robe Noire lẫn Eau De Farfum
Trái tim không hề thoát tục

Đôi khi chúng ta vội vã, đau đớn
Nhìn thấy những viên gạch bị đổ vỡ
Dường như các vị thần và người dân
Họ đi một con đường nhỏ khác bí mật

Họ đã nói chuyện với nhau
Những mật ngữ, ánh mắt
Sự tĩnh tại của các đền đài và tâm hồn
Trong chuyển động vĩnh cửu thời gian
Chúng ta đi bên họ
Nhưng khác biệt lớn lao
Khi ánh đèn cao áp rọi khắp thế gian
Chúng ta bắt đầu sống còn họ lùi dần vào bóng tối

Huỳnh Minh Tâm








GẶP VỊ THIỀN SƯ Ở MỸ SƠN

Người bảo
Con hãy quán tưởng
Những viên gạch

Trời chạng vạng buổi tối mùa xuân
Những vòm cây chìm vào quên lãng
Của những bước chân, điện thoại và tiếng nói

Có thể hàng quán bên ngoài vẫn còn ồn ào
Tiếng lách cách của máy ảnh

Đôi mắt người hiền từ
Gương mặt mang vài ký tự
Về sự sống vô tận

Những viên gạch dường như thức dậy
Múa hát và thuyết giảng
Các bạn đã đi quá xa về cái đẹp, sự cứu rỗi và linh hồn
Các bạn đã xả quá nhiều con chữ và rác rưởi
Chúng tôi trong sự tàn phai
Chờ các bạn gieo mầm trong trắng giản dị



Ánh trăng chảy trên các ngọn tháp
Soi bóng một vũ nữ
Đi xuyên đêm

Huỳnh Minh Tâm





Tháng năm

Trong khi bầy chim sẻ còn ngái ngủ
Ánh sáng đã xuyên qua vòm lá ngọc lan
Đánh thức những nụ hoa trắng
Trưa nay chúng sẽ có buổi khiêu vũ

Rất mệt những cơn nóng bức, những đợt bụi
Trên con đường gồ ghề đá sỏi, chiếc xe đạp cọc cạch
Nhưng phải tiến bước, ký ức trên đồi một vạt sim tím
Rơi lại phía sau là cô độc

Hai bên đường bằng lăng tím rộ
Phơi vẻ đẹp kỳ vĩ mộc mạc
Nhưng thời gian không cho phép dừng lại
Mọi thứ như sắp đặt sw*, kể cả số phận

Bên bờ hồ bầy cá đang tranh giành không khí
Những chiếc đầu nhỏ nhoi như rễ cỏ
Một cánh bèo trôi qua
Bị băm ra vài chục mảnh

Thấm mệt khi đã đến nơi
Chúng ta tưởng tượng đông người, ánh sáng và trang phục rực rỡ
Lễ hội đã kết thúc 100 năm trước
Chỉ nghe tiếng gió ù ù và nhìn thấy nhiều bia mộ

Quay về không kịp
Đêm ấy hoa ngọc lan thơm đầy buồng phổi
Trong tiếng suối róc rách


Huỳnh Minh Tâm