Thứ Năm, 24 tháng 1, 2019

NHỮNG ĐIỀU KHÔNG THỂ VIẾT THÀNH BÀI CA

NHỮNG ĐIỀU KHÔNG THỂ VIẾT THÀNH BÀI CA
Suốt mấy năm qua ta đi dần
Xuống vạt cỏ sát mặt đất
Màu vàng cứu rỗi
Đôi khi nói một điều gì đó thật vô nghĩa
Đôi khi lặp lại những mỹ từ
Đôi khi hú như sói
Giữa những ngọn đồi trơ trọi, cô độc
Nghe sự nứt vỡ những bức tường như tâm hồn được dựng lên
Dưới cơn mưa đêm tiếng thở hổn hển những người già
Hoặc tiếng mẹ mệt mỏi mớ năm mươi năm trước
Căn nhà đầy ma và kẻ gian ác
Căn bệnh tâm thần đã rút tỉa hết sức lực và lương tri
Nhìn đâu cũng sợ hãi kim độc và máu
Những chiếc xe điên những kẻ bấn loạn
Những người thân cả tiếng hát bên bờ rào
Ta dần đi xuống những vũng nước nhúng đầu vào bùn
Mắt nhắm lại nhưng suối vẫn chảy
Cỏ quấn lấy tấm thân như hút bầu sinh khí
Chỉ đất và gió thôi nhận ra bạn đã lỗi lầm
Huỳnh Minh Tâm