Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

HOA CỎ TIÊN


HOA CỎ TIÊN
            Tặng: Phúc
trong vườn hoa cỏ tiên
vẫn nở đều đặn
bảy mươi năm rồi
ta vẫn chẳng hiểu gì về chúng cả

đôi khi ta thác loạn ở một đỉnh dốc
đôi khi ta mơ chói chang những cơn nắng mùa hạ
đôi khi ta cuốn hút tìm về ký ức
một bông hồng trong tranh

ngăn nắp quần áo như từ chạy ngang dãy thơ
đóng gói giấc mơ như thơ kết thúc có hậu
ôi cỏ tiên cỏ tiên cỏ tiên
hồng phớt một làn da tô điểm

ta đứng đầu sông nhìn về quán trọ
thương mái nhà xiêu vẹo trong mưa
sao không thấy cỏ tiên nằm nghiêng đầy gió
hồn cỏ tiên có thức chim bay?

sông có về ngày cỏ tiên úp lũ
núi có ngang đầu trăng vỡ chân mây
nhụy vàng nhụy vàng nhụy vàng
hồn ta bất chợt ngây ngây

mà bên ta tinh khiết dịu dàng
ôi cỏ tiên những mùa ngực nhú
đứng đầu sông gọi tiếng với ai
hoa rơi đầy tay người đừng phai

Huỳnh Minh Tâm


Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

MẸ TÔI CẦU NGUYỆN TRÊN CHÙA

MẸ TÔI CẦU NGUYỆN TRÊN CHÙA
Trước khi chờ đợi vào chùa cầu nguyện
Nhiều người đã chợp mắt
Dưới vòm hoa sứ một dãy ghế
Chợp mắt
Công việc đồng án bao âu lo
Hôm qua mẹ mới gặt xong sào ruộng
Hôm nay mẹ phơi thóc
Tranh thủ mẹ đi cầu nguyện
Trong cơn chợp mắt mẹ cũng đã cầu nguyện
Mong con trai có vợ và gia thế
Mong con gái có chồng
Mong mưa thuận gió hòa
Mọi gia đình được ấm no
Trong cơn mẹ chợp mắt
Những bông sứ rơi xuống vai mẹ
Những người đã cầu nguyện về trước
Ngang qua mẹ thả một làn hương
Rồi mẹ vào chùa cầu nguyện
Mong mùa xuân tan hết ưu phiền
Và mẹ quay về trong lặng lẽ
Hàng ghế mẹ ngồi hoa trăng vẫy tay
Huỳnh Minh Tâm

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018

BÀI CA GIEO HẠT


BÀI CA GIEO HẠT

tôi đã lựa chọn tấm áo
nồng nã mồ hôi
được treo trên cán cày cán bút
dãi nắng dầm sương những mùa cấy trồng những mùa gặt hái
dầm cả giấc mơ của mẹ tôi
hạt thóc vàng tròn mẩy

tôi đã lựa chọn con đường
lên những đỉnh núi
phía sau cỏ dại
đá
phía sau lau trắng
đá
vang âm thanh
lồng ngực

tôi đã lựa chọn bóng tối
lưu giữ những bí mật
của loài chim đêm, của loài dơi
và tiếng dế
khải ca lá cỏ đẫm sương đêm
sự yên lặng những ngôi sao

tôi đã lựa chọn ngôn ngữ
nằm trên bờ vực thẳm của cái chết
và sự sống
như ấn tín
của quá khứ và lưỡi gươm
của tổ tiên và đất

tôi đã lựa chọn
bài ca gieo hạt
những giọt mực đắng.

Huỳnh Minh Tâm


Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2018

GIỌT MÁU THƠ LÊ HÀO


GIỌT MÁU THƠ LÊ HÀO
Chúng tôi đã đọc thơ Lê Hào rất nhiều lần trên các tạp chí , các trang mạng. Thơ anh nhỏ nhẹ, sâu sắc và mạch lạc. Anh viết về một vùng đất thật giản dị và đẹp: “Những ngọn cỏ treo bình minh trước ngõ/ giữ lại vài giọt sương mềm/ cho những nụ hoa mới hé/ sương lăn qua tay/ mùi cỏ hiền lành/ bay qua kẽ tóc/ những viên sỏi từ chân người khẽ cựa/ hồi ức đau thương trở mình/ sau lớp mùn là nước mắt một thời hòa với đất/ nước mắt sinh ra em/ và đồng lúa Tuy Hòa, xứ Nẫu” ( Hoa vàng cỏ xanh- trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội). Anh viết về cơn mơ và khát vọng sống cũng đầy trắc ẩn, vang ngân: “ Đời mở ra ngôi nhà bình yên cho muôn số phận/ từng ngọn nến rưng rưng/ lệ tuôn máu đỏ/ cỏ mọc mà thương nhau/ bằng lăng tím rộ chùm chùm/ mùi hương đã lan qua những bụi gai và đọng vào nỗi đau/ niềm mơ chợt vỡ ra từ cơn sóng bạc đầu” ( Bài hát và niềm mơ- trên Tạp chí sông Hương).
Gần đây nhận được tập thơ Tấm lòng của cây anh tặng, đọc xuyên suốt tập, chúng tôi càng khẳng định thơ anh đầy chất nhựa sống. Dường như mỗi bài thơ qua trải nghiệm cuộc đời, chắc lọc từ nỗi đau, chưng cất từ máu huyết, thơ anh vẫn một giọng nhỏ nhẹ, chân thật và ấn tượng
“Chấp chới ánh vàng
để biết cuộc đời còn ngủ say bên kia sườn non
đá nhấp nhô phận mình
triệu năm còn thức
…đát mọc lên từ khe đá
Buông xuống một tràng hạt từ bi
Rừng lâm râm kinh cầu”
    ( Đá trên Thạch Bi Sơn)
Đâu kể lể về đá, Lê Hào đã viết về cuộc sống đấy chứ, đầy gian nan, mạnh mẽ và vẻ đẹp kinh cầu huyện nhiệm.
Khi viết những dòng phân trần này chúng tôi vẫn chưa “đối diện” nhà thơ Lê Hào. Chúng tôi chỉ biết qua lời giới thiệu anh là giáo viên  bộ môn toán và say mê thơ văn từ lâu lắm rồi. Có phải là nhà giáo nên thơ anh hết sức chỉn chu, mực thước về ngôn từ, thi ảnh đẹp và ý tứ luôn trau chuốt, cẩn trọng.
“ Khi mây sớm vẽ những con chữ lên bầu trời
là lúc bầy ong lượn quanh
cánh vươn đầy mật
bình minh rạng dần trên vai em mảnh khảnh
mồ hôi lăn qua tay
thành mật”
       ( Khu vườn với những tổ ong mật).
Chưa gặp anh nhưng qua thơ, chúng tôi luôn tưởng tượng anh là người dễ bùng vỡ cảm xúc, dễ “ gánh vác” nỗi đau của người thành nỗi đau của “ nhà thơ”. Ngôn từ nói ra đôi khi nghe như tâng bốc và sáo rỗng, nhưng thành thật chúng tôi có cảm nhận anh có trái tim nhân hậu và tấm lòng từ ái. Anh quan sát nhiều mặt, nhiều sự kiện của đời sống-cả quá khứ hào hùng và hiện tại xô bồ-, và anh đã chia sẻ những giọt nước mắt lặng thầm qua những cái nhìn mẫn cảm của người cầm bút
“ Phụng ơi…
Nhiều mơ ước hôm đó
Giờ xanh núi xanh rừng
Bạt ngàn trời cao chia sẻ
…ngày đạn réo Vị Xuyên
Anh nhận lá thư người yêu từ trên chốt”
     (Về ăn cơm uống rượu)
Những câu thơ như vậy không bày vẽ gì cả, chân thật và trong suốt như nhiều lần đã xảy ra trong đời, và nhà thơ có trách nhiệm phải ghi lại, như một sự tồn tại trong chốc lát mà miên viễn của một cuộc đời, một sinh linh.
Theo như Nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã đã viết về anh thì đến với thơ là anh đã chọn cách sống cho mình. “ Lê Hào quan niệm, thơ như đời sống của cây, gồm lá cành và hoa trái:
“ Có phải lá là tấm lòng của cây
Hoa là niềm tin ?
Trái là hạnh phúc bao mùa cây cóp nhặt ?”
           ( Khi cây trái vào mùa- Nguyễn Thánh Ngã)
Khi đã chọn cách sống thì nhà thơ mang khát vọng tự do, ý thức tự do. Bởi vậy thơ Lê Hào ít ràng buộc niêm luật, vần vè. Giọng thơ dịu dàng nhưng thông phóng khoáng, sinh động. Viết đến đây dường như chúng tôi đã đọc ở đâu đó một quan niệm thơ hiện đại gần với thơ văn xuôi, khởi sự của lời ? Và hầu hết thơ Lê Hào là vậy. Và nếu thơ là tình yêu, tình yêu là thơ ca thì
“ Con người nuôi sống tình yêu
Hay tình yêu nuôi sống con người ?
Không biết được
Những chắc rằng
Tình yêu cho anh quên bớt những gì đã mất”
     ( Đời sống cần cánh buồm)
Có phải không, ở truyện ngắn một tình tiết trở thành vấn đề, còn ở thơ ca một tình tiết trở thành biểu tượng ? Hình ảnh “ Đàn cá kình bên bãi đá Gạc ma”
‘ Đàn cá kình không sợ sóng to
Cứ bơi quanh bãi đá”
Như một biểu tượng đẹp về sức mạnh, tình yêu đất nước, một phát hiện nhỏ để thẩm thấu một bài ca lớn. Vẻ đẹp của thơ ca cũng là chức năng đánh thức, “ chuông nguyện hồn người” trong cõi đời đôi khi quá tịch lặng và thơ ơ của cuộc sống hiện đại thời kỹ thuật số?
“ Nhặt được mảnh gốm từ Gò Tháp
bạc phếch, sần sùi
trơ ra vết tích sạm đen loang lổ
như vệt buồn ký ức
hằn sâu nỗi đau Vương triều hoang phế”
   ( Mảnh gốm từ Gò Tháp)
Chia sẻ hạnh phúc. Chia sẻ nỗi đau. Chia sẻ giọng nói. Chia sẻ tình yêu. Tất thảy dường như là điều vi diệu và bí mật của những nhà thơ vậy ?
Và nghệ thuật sao có thể là “ bắt chước” được, phải không? Chân, thiện, mỹ là những yếu tính của nghệ thuật luôn phát triển và sinh động. Và “ Đối với tôi văn chương không phải là cách đem đến cho người đọc sự thoát li hay sự quên; trái lại
văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lự mà chúng ta có để vừa tố cáo và thay đổi một cái thế giới giả dối,tàn ác, vừa làm cho lòng người đọc thêm trong sạch và phong phú hơn” ( Thạch Lam). Chọn văn chương với ý thức thẩm mỹ như vậy, cũng như nhà thơ Lê Hào đã chọn thơ ca như một cách sống, với dòng máu chảy rào rạt trong thân thể, bạn đọc có quyền hy vọng tác phẩm của anh lan tỏa miên man trong dòng chảy thơ ca thời đại mới, với những câu chữ chân thật như anh đã tự họa:
“Đôi khi nét cọ run run
lòng day dứt bàng hoàng
giọt
…rớt xuống khung hình như nước mắt
Tôi cố vẽ ra tôi
Bằng những gì chân thật”
  ( Tự họa).

Bài viết của Huỳnh Minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh NGọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam
ĐT 0122 306 8721


                                   













 

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

Con mèo đốm trắng

Con mèo đốm trắng

Tôi thức giấc sớm ngày đông giá
Nhìn ra cửa sổ
Con mèo của tôi
Trườn trên nhánh ổi
Thanh thoát
Ánh sáng dần hiện
Mê ly
Con mèo biến mất
Rồi hiện ra
Dáng ngủ mềm mại trên ban công
Rồi biến mất
Ôi con mèo đốm trắng xinh đẹp
Đôi mắt sáng trong
Rồi hiện ra
Rồi biến mất
Bên ngoài cửa sổ, và có khi
Bên trong cửa sổ, trên chiếc giường
Một ngày đông tê tái
Ôi con mèo đốm trắng xinh đẹp
Đôi mắt sáng trong
Ra đi
Không một lời từ biệt
Không tín hiệu những ngày mưa trước đó
Ôi con mèo đốm trắng xinh đẹp
Đôi mắt sáng trong.

Huỳnh Minh Tâm
  GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ Đại Lộc, Quảng Nam
nt-weight:normal'>    

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2018

THÁNG BẢY

THÁNG BẢY

Anh còn một mảnh trời xanh
Một bờ cúc dại một tranh nắng vàng
Bờ rào giấy dọc đổ ngang
Mấy phiên chợ cũ cuối làng đậu dưa

Cà phê với bạn lưa thưa
Rằng sen đã nhạt
Rằng sưa đã tàn
Rằng tình
Thôi nhé
Bẽ bàng
Rằng em
Nhạc Trịnh
Năm hàng pha sol

Thơ còn vài chữ con con
Đời còn răng lược nửa mòn nửa nguyên
Chỉ xin một chút bình yên
Nhớ trong bụng dạ
Hàn huyên muôn người.

Huỳnh Minh Tâm
GV trường THPT HUỳnh Ngọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam

ĐT 0122 306 8721

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2018

VỚI CÙ LAO CHÀM

VỚI CÙ LAO CHÀM

Ta vừa từ giã
Những con đường đầy ắp tiếng ve
Cả chuông chiều ngân nga Hải Tạng
Cả cù lao sóng vỗ đam mê

Những bờ bãi chân non tay mượt
Những mắt tròn nước ướt mi xanh
Những mời chào hoa thơm thưa thốt
Những con thuyền sấm động gió thu

Những rặng san hô những dề củi mục
Bóng dừa cao cánh võng chân mây
Cả sò, ốc, chiếc tù và nhớ biển
Những mái nhà lúp xúp chạy ven đồi

Huỳnh Minh Tâm


Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

CHO NGÀY SƯA RỤNG

CHO NGÀY SƯA RỤNG

Mới đó sưa vàng đã rụng
Người quét hoa gửi một góc vườn
Vòm xanh đáy mắt

Đàn bướm đập cánh bên bờ hồ
Những ngọn gió vẫn dịu dàng thổi
Qua vồng ngực hàng chè tàu
Bao chàng trai bao cô gái
Dắt tay nhau bước lên đền

Anh nằm bên cạnh
Những con đường mòn vẹt giấc mơ
Nhớ hoa sưa vàng
Bóng em
Dưới làn nắng tháng tư ướp mật
Về tình yêu cánh lá

Sao có thể gìn giữ
Như những câu thơ đẹp
Mong manh

Trong rạn vỡ xao xác
Bầy chim rót tiếng
Vào buổi chiều xuống going

Huỳnh Minh Tâm


Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2018

CÁNH CỬA HY VỌNG

CÁNH CỬA HY VỌNG
Để mở được cánh cửa
Chúng ta chẳng có gì cả
Những thứ trang sức, văn hóa phẩm
Ngoài niềm tin trong sáng như vòm trời
Rằng bên kia không phải thế giới của rác rưởi
Rằng những sự thật cũng giản dị như giấc mơ
Rằng con người đến với nhau bằng trái tim nhân hậu
Rằng đồng tiền chúng ta làm ra chiết từ máu và nước mắt
Cánh cửa vẫn đóng, vẫn im thiêm thiếp, vẫn chờ đợi
Chúng ta vẫn ở bên ngoài, chẳng có gì cả
Với bao người trầm mặc, với bao khác biệt
Với bao ồn ào chen lấn
Một thoáng cánh cửa động đậy, một khe hở
Chen lấn và suy đoán, vài người cầu nguyện
Rồi khép lại như nghìn năm trước
Vài người ngất xỉu, vài người bỏ đi
Chúng ta chẳng có gì cả
Phải không hỡi người nông dân, những người vô gia cư
Những người đau ốm trước khi vào bệnh viện
Phải bán đi những kg gạo
Và hy vọng phía sau cánh cửa kia
Thần chết tươi vui, chúng ta không đồ trang sức
Không có thơ tụng ca, không lời rao của gió
Chỉ vẹn nguyên một trái tim người.
Huỳnh Minh Tâm

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

QUÊ NHÀ SUY NIỆM

QUÊ NHÀ SUY NIỆM
quê nhà rất nhiều quê hương
bóng lá phủ ngày mưa
gió cay xè mắt bưởi
buổi sáng
bầy gà choai choai nhảy nhót lung tung
gà mẹ mổ mổ những hạt cườm cỏ
mơ một nắng ấm, những hạt lúa
xé toạc bóng đêm, đất bụi, đường cày
anh không nhớ Đại Tân hay Đại Hồng
anh không nhớ Thu Bồn, Vu Gia hay một đoạn sông đào qua thị trấn
anh không nhớ qua Vĩnh Điện hay cầu Câu Lâu
anh không nhớ đã thức Mỹ Sơn, đã ngủ Chùa Cầu
tất thảy ở trong anh
diệp lục lá cỏ
mưa trên sông
nhụy thơm mùa hoa vàng
chứ làm sao lại riêng rẽ
núi Đại Lãnh xanh hơn sông Ái Nghĩa
cầu Chìm Duy Xuyên đẹp hơn đò Ba bến
thế thì nói làm sao những sợi tóc trên mái đầu anh
lúc xanh lúc bạc, và những ánh mắt
anh ngắm nhìn quê hương những ngày hoa sưa vàng, những mùa bão lũ
nào đẹp hơn khổ đau hay hy vọng ?
Duy Xuyên là nơi sinh của vợ anh cái đẹp mảnh khảnh
anh đã nhiều lần chết ở bờ hồ đêm nghe cá quẫy
ôm lưng vợ thon thon
để bắt đầu hiểu nụ hôn là khởi từ
diệu vợi và mãnh liệt
Điện Bàn là nơi cô chú của anh
vượt qua những trận càn, súng lưỡi lê, mìn và chất độc
bây giờ họ đã đi xa
đất là nơi sinh dưỡng của cỏ, của hoa, của sông, của gió
sinh dưỡng cả hư không và ký ức, sinh dưỡng cái chết và sự sống
sinh dưỡng những bước chân xiêu vẹo nội anh đi thăm con nước mắt ròng đôi má teo tóp một đời chiến tranh
Đại Lộc là nơi anh đã chôn nhúm nhau cùng máu huyết
bắt đầu hành trình thi ca đi về ánh sáng
và cả bóng tối
đi vào bù lu bù la danh vọng và tự do
một mùa trồng cà, một mùa trồng ớt
một mùa lúa, một mùa khoai
một mùa được, một mùa mất
một mùa ruộng cạn, một mùa đồng sâu
một mùa chữ tứ tán, một mùa chữ nở hoa
tinh luyện bao ngày của cây, hoa ơi
tinh luyện bao tình trong ngực
con cái
hành trình anh phía trước
trong thân thể khác
tiếng nói khác
nhưng vào một buổi sáng
sương trắng đẫm mình trên những cánh đồng
thơm hương tóc em
cái đẹp
sự hòa đồng của những khác biệt
Huỳnh Minh Tâm

Thứ Ba, 20 tháng 2, 2018

THƠ BA CÂU

Ba câu cho thơ
1.
Tình yêu đẹp hơn cái chết
Tôi nghe ai nói
Trong đêm cô độc

Thứ Hai, 5 tháng 2, 2018

TRÊN ĐỒI CỎ THÁNG GIÊNG

TRÊN ĐỒI CỎ THÁNG GIÊNG
Trên đồi cỏ tháng Giêng
Chúng ta tràn ngập ánh sáng
Nghe bọn dế ri ri ở chung quanh
Chim bìm bịp huýt lên hồi còi dài
Những bài thơ nhảy múa

Thứ Ba, 2 tháng 1, 2018

GƯƠNG MẶT VÀ TRÁI TIM

GƯƠNG MẶT VÀ TRÁI TIM
Có những kẻ ta nhìn thấy gương mặt
nhưng không thấy trái tim
có những kẻ ta nhìn thấy trái tim
nhưng không thấy gương mặt