Thứ Ba, 24 tháng 9, 2019

Cúc đắng

Cúc đắng

tôi đã đi nơi này nơi khác
sao chẳng nơi nào
cho tôi dừng nghỉ

tôi đã đứng đầu dốc Đắc Ôốc
đã trầm mình SêKông
sao lòng còn lau trắng

mơ với Kỳ Cùng, đá bạc
đời mấy thu xa thu gần
sao cúc đắng
sao trăng tàn

như con chim trong vườn
hót ngây ngô khàn giọng
vỡ ngôi sao pha lê
một tình yêu một hy vọng

Huỳnh Minh Tâm

Lọ hoa trên bàn

Đã từ lâu
chúng ta không còn điều gì
để nói với nhau
hoa trong vườn nở xòe trắng muốt

em còn nhớ không
cũng vào dịp này
anh nắm đôi bàn tay em
lần đầu tiên

rung lên dữ dội ở đâu đó
khoảng trời mênh mông
chúng ta chết trên đồi
dường như những bông hoa xinh xắn hơn ngày trước

bầy cừu đánh thức chúng ta
miệng chúng thơm mùi cỏ dại
khoảng trời mênh mông lặng lẽ
bàn tay em còn ủ than hồng

bây giờ
chúng ta không còn điều gì
để nói với nhau
hoa trong vườn nở xòe trắng muốt

anh nhớ đôi bàn tay thơm thảo của em
rón rén nhìn qua khe cửa

trên bàn
một lọ hoa
còn ấm.

Huỳnh Minh Tâm
  GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ Đại Lộc, Quảng Nam
    ĐT 0122 306 8721
tamdailoc.vnweblogs.com


Kẻ vô gia cư

Chỉ cần vài từ thôi ngắn ngủi
Trong cơn đau nung đỏ
An ủi như rượu đắng

Sao chiếc giường chật chội
Và ngôi nhà hôi hám

Tôi không gia đình
Làm sao sống nổi
Tôi có gia đình
Làm sao sống đây

Để tôi chạy dưới bóng đêm
Những ngọn đèn nê ông nhìn tôi  mât trí
Chỉ cần vài từ thôi ngắn ngủi
Như những ngọn gió lướt qua bờ cây

Tất thảy im lăng mặt hồ khuya
Cả tiếng nấc ở đâu đó cũng đã nghỉ
Những vì sao chi chít vòm trời
Nhìn vài trang sách nghiêng chao

Huỳnh Minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam
ĐT 0122 3068721


Mùi cỏ dại trong thân thể


mùi cỏ dại từ thân thể tôi
phả ra cánh đồng cha mẹ cày cấy
mùa gặt rong chơi đàn gió cánh diều

trong thời gian bất tận
mẹ tôi yêu quê hương qua màu xanh màu vàng
cỏ gú cỏ lác cỏ kim cỏ mật cỏ gà cỏ chỉ
của tâm hồn tôi

bóng mây hư ảo
cánh cò ao sen
mẹ đi xa mãi

mùi cỏ dại lẩn quất ở đầm sâu đầm cạn
tuổi thơ tuổi già lão
nở ra bông hoa có tiếng gọi
sau ngày thứ sáu mười ba.

Huỳnh Minh Tâm

CON ĐƯỜNG BÍ MẬT

CON ĐƯỜNG BÍ MẬT
Có hay không con đường bí mật
Để chúng ta đi đến
Thế giới tĩnh lặng
Những mặt hồ thiếp giấc mùa xuân
Bông cỏ li ti nằm sát mặt nước như muốn tìm một tiếng vỗ
Nhưng biết không được gì chúng lại nằm im thiêm thiếp
Chúng ta thường suy nghĩ viễn vông
Những người cuốc cỏ đậu nửa buổi chiều
Ngồi nghỉ trên bờ ngắm mây trôi qua
Một tiếng động vang ngân như bầy chim cút rúc vào bụi cỏ
Rồi một vòm trời xanh biếc đã ru họ
Những nhà thơ chuyện trò tíu tít
Vừa đi xuống núi vừa ngắm hoa rừng
Chợt tiếc bỏ quên túi chữ
Trên đỉnh phù vân
Theo những tu sĩ đi trong khe suối
Chúng ta vừa để ướt
Đôi tấc mùa xuân
Huỳnh Minh tâm
Viết bình luận...