Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2022

thơ huỳnh minh tâm

 NGÀY PHÁN QUYẾT

Những người còn lại thế giới chúng ta, bạn nghĩ sao?
Những người có trái tim và không có trái tim
Những người có mắt và không có mắt
Những người có râu và không có râu
Đến ngày phán quyết, trước khi giã biệt
Những rặng núi quê nhà sương mù buổi sớm
Hàng cau thức dậy nhả hương
Những con đường chúng ta lê bước chân qua mỗi ngày
Người đứng người ngồi người nằm lúc nhúc trên hai đĩa cân
Cán cân cứ chao đầu này nghiêng đầu nọ
Chờ mãi vẫn chưa thấy tăm hơi thẩm phán
Có thể ông đã đi uống bia hơi
Hoặc cô nàng đỏng đảnh đang sơn móng tay
Thẩm phán đến chậm một chút không sao
Người ta sẽ sống dài thêm một chút
Và có quyền hy vọng
Giờ đã quá lâu như thế kỷ
Thẩm phán vẫn biệt tăm
Số người ở lại số người quay về
Thước đo nằm trong tủ kính
Bạn nghĩ sao, những ngày như thế này
Nắng ấm trên đôi vai những người
Gồng gánh cả một châu thổ
Huỳnh Minh Tâm
CÂY THƯỚC THẲNG
Tự khi nào tôi biết đứng
Cột xương sống cây thước thẳng
Đứng trên những chiếc cọc nhon
Thế giới màu đen, nước lã và rác
Vở kịch treo tấm phông màu trắng
Vài ba con chim, ánh trăng
Đứng là động từ vững chải như núi
Đứng là tính từ mềm mại như nước
Đứng là danh từ vĩnh cửu như thơ
Đứng là trạng từ tự do
Đứng là mỹ từ giản dị
Tôi nhận ra mình biết đứng
Lạ lùng
Chân thật
Đơn giản
Hít thở không khí buổi sáng
Có thể đứng một chân
Lúc bị trượt ngã
Những cơn mưa hổ lốn của lời
Nói
Có thể đứng hai chân
Dưới rặng tre xanh
Nhiều người đốn chuốt nan đan lờ
Khi thân thể trở về đất
Đứng mặc nhiên mặc niệm
Đứng như không khí như sương sớm
Đứng tụ rồi tan
Đứng là tên gọi
Khởi đầu sự yên tĩnh
Của những ngày mưa dầm sống động
Huỳnh Minh Tâm
MỞ CÁNH HOA MỖI NGÀY
Tôi đóng các cánh cửa phía bắc
Mở các cánh cửa phía nam
Phía bắc mùa này gió lạnh hoa lạnh
Tôi nhớ tam giác mạch
Hình bóng nàng bao trùm
Căn phòng ấm chiếc khăn quàng cổ
Phía nam mùa này nắng ấm hoa ấm
Tôi nhớ những bông điên điển
Chiếc áo nàng hay nước
Nụ cười nàng trên cánh thuyền
Đời thấm thoắt thoi đưa
Sao chỉ chọn một tình yêu
Trong nỗi xé lòng tuổi mười bảy
Tôi không kịp nghe hoa nói
Tay em lạnh môi em thơm
Lòng sao khốn tơ vò
Trong bóng tối của ngăn cách
Sao trong tôi mãi đọng
Ấm áp đôi chân nàng
Miên man mạn thuyền sóng vỗ
Rồi lật một đời đâu đâu
Sao tôi mỗi ngày lại đóng
Một cánh rồi một cánh
Sao tôi lại mở mỗi ngày
Một cánh và nhìn đâu đây
Huỳnh Minh Tâm
ĐỒNG HỒ BÁO THỨC
Đã được cài đặt sẵn
Bạn quay
Đúng giờ
Gióng lên hồi chuông
Sao có thể như thế được
Tôi còn nhiều việc phải làm
Phải sống
Buổi sáng cần vệ sinh và tập thể dục
Mặc định
Mọi thứ bạn cần
Tôi đã chuẩn bị
Pin
Kim và quay
Tôi cần phải ngắm những ngôi sao
Và ôm riết bạn tình
Vào những đêm mùa thu hàng cây thầm thĩ
Về vẻ đẹp của dòng sông
Lấp loáng những ánh vàng
Tôi cần phải chạy nhảy
Trên cánh đồng cỏ xanh mướt vào tháng Hai
Cùng đàn bò và những đứa trẻ
Đang đi tìm những con búp bê trong các câu chuyện cổ tích
Dường như bạn đã đi quá xa giấc mơ của mình
Trong thế giới của những nhà thơ
Sống bằng lương tâm trong vắt như nước suối
Còn sự thật nằm trong bốn bức tường này
Tiếng rít của chiếc kim quay, sự nóng bức của điện và kim loại
Sự khô khóc của im lặng
Tiếng tích tắc như cái hắt hơi của người chết
Và rồi bạn gióng lên hồi chuông cô độc
Mọi người ngơ ngác thức giấc
Mệt mỏi
Sự đỗ vỡ ở đâu đó
Bạn đã nổ tung
Những chòm sao vạch trên bầu trời
Vẻ đẹp buổi đốt pháo hoa
Của các thiên thần
Huỳnh Minh Tâm

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2022

THƠ HUỲNH MINH TÂM

 NHỮNG GIẤC MƠ PHIẾM VỀ ĐỜI SỐNG

Huỳnh minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam
ĐT 0122 306 8721
Hãy chuyện trò cùng tôi
Chúng ta là những con người cô độc
Sự khác biệt tạo ra chúng ta
Hay chúng ta tạo ra sự khác biệt ?
Tóc đã nhuộm nhiều lần
Áo che nhiều vết sẹo
Đôi mắt hai tròng kính
Hãy chuyện trò cùng nhau
Những bãi cỏ xanh ở bên kia sông
Những người đàn bà gánh hai bầu nước mỗi sáng xuống chợ
Ngọn nắng
Đầu mưa
Rao truyền thời gian
Những ánh sao đêm đêm canh thức niềm hy vọng
Có khi
Tôi đã im lặng quá lâu
Đã chịu đựng quá hạn sức vóc một con người
Xin nghe được vài lời thân yêu gần gũi
Rồi xin nhắm mắt
Để nhìn phất phơ cơn sóng mùa xuân
Huỳnh minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam
ĐT 0122 306 8721
CON CÓC TĨNH LẶNG
Điều hứng thú của cuộc sống thật giản dị
Một ngày bình thường, buổi sáng bắt đầu những bông hoa nở thắm đầu sân
Cho đến chiều tà, ánh hoàng hôn rải trên cánh sen hồng
Thì những con cóc nằm trong hang
Chúng tĩnh tại, tôi thật ngạc nhiên,
Tùng giây phút, không một cữ động
Dẫu nhỏ nhặt nhất, như gật đầu hoặc cúi đầu
Và khi buổi tối buông xuống, những ánh sao thầm thì câu chuyện bất tận về vũ trụ,
Chúng nhảy ra khỏi hang, chậm rãi
Đôi mắt chúng vẫn tinh khiết,
Như mải mê ngắm nhìn thế giới bất tận
Quả thật tôi không hiểu biết về chúng
Sự tĩnh tại, chậm rãi bên gốc cây,
Vài mét vuông của mặt đất
Cho đến khi những cơn mưa đổ xuống
Tôi ngắm những nhánh cây nhảy nhót
Và mơ thấy những người bạn
Ở quanh khu vườn
Cả những con đường mà tôi đã đi qua
Và vạt cỏ đôi khi tôi đã ngả lưng khi mỏi mệt
Huỳnh Minh Tâm
Sự hiểu biết của tôi
Sự hiểu biết của tôi
Xin bạn thông cảm
Chúng ta bắt đầu hành trình
Phía trước là chân trời
Có thể bóng tối
Nắm chặt tay nhau
Siết thật mạnh
Sợ hãi, hèn nhát
Dường như bản chất con người
Sự hiểu biết của tôi
Mơ hồ và hoảng loạn
Nhưng chúng ta bắt đầu
Cơn mưa đã ôm trùm
Lạnh nữa
Tình yêu lăn trong từng thớ thịt
Ôi những điều dối trá
Sao có thể đi vào
Cánh cửa những ngôi nhà
Cùng thế hệ cùng giấc mơ
Về gió về hoa
Về những thách thức
Rồi chúng ta có thể
Không trở lại khu vườn
Mẹ và ba nhìn lên chùm khế
Đôi chân run đôi mắt mờ
Thế giới thật rộng
Như bàn tay
Mở ra
Huỳnh Minh Tâm

0 bình luận

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2022

thơ

 CHÀNG TRANSTROMER

Chàng Transtromer giờ ở đâu?
Hoa nở vì chàng, hoa rụng vì chàng
Chị Hai tôi thường tủi buồn, hỏi
Chàng Transtromer
Hay chàng về Hội An
Biển xanh, hoa vàng, các cô gái vui cười tíu tít
Hay chàng lướt sóng về Thụy Điển
Hay chàng đi chợ
Mua hoa
Tặng một nàng?
Chị Hai tôi ra bờ sông ngóng đợi
Một con thuyền dừng lại, một chàng trai
Bước khỏi thuyền, gương mặt tươi như nắng
Chàng nói
Em đợi anh đã lâu?
Cảm ơn nhé, em thân yêu xinh đẹp
Giấc mơ cho đời ái ân tươi rói
Bên bờ hoa lau, bóng tối trăng soi
Chàng Transtromer giờ ở đâu
Dưới trời vực sâu, thơ chàng nhiệm màu
Huỳnh Minh Tâm
HOA DÂM BỤT
Bây giờ không thấy
Cô bé
Đẹp rực rỡ và tinh khiết
Trong khu vườn rợp hoa dâm bụt
Tuổi mười ba
Buổi chiều mùa hè
Chiến tranh
Người chết như rạ
Tôi đã nhìn thấy
Trong khu vườn rợp hoa dâm bụt
Cô bé đẹp rực rỡ và tinh khiết
Mỉm cười
Nói thầm vào tai tôi
Bạn thích tôi không ?
Tôi chán ngấy
Ngượng nghịu
Tại sao có chiến tranh
Xuất hiện cô bé
Làm tôi đỏ mặt
Trong khu vườn rợp hoa dâm bụt
Tiếng nổ lách tách
Như trò chơi chiến tranh
Cái chết đỏ.
Huỳnh Minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ, Đại Lộc, Quảng Nam
ĐT 0122 3068721
Lọ hoa trên bàn
Đã từ lâu
chúng ta không còn điều gì
để nói với nhau
hoa trong vườn nở xòe trắng muốt
em còn nhớ không
cũng vào dịp này
anh nắm đôi bàn tay em
lần đầu tiên
rung lên dữ dội ở đâu đó
khoảng trời mênh mông
chúng ta chết trên đồi
dường như những bông hoa xinh xắn hơn ngày trước
bầy cừu đánh thức chúng ta
miệng chúng thơm mùi cỏ dại
khoảng trời mênh mông lặng lẽ
bàn tay em còn ủ than hồng
bây giờ
chúng ta không còn điều gì
để nói với nhau
hoa trong vườn nở xòe trắng muốt
anh nhớ đôi bàn tay thơm thảo của em
rón rén nhìn qua khe cửa
trên bàn
một lọ hoa
còn ấm.
Huỳnh Minh Tâm
GV trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ Đại Lộc, Quảng Nam
Mộc Nhân Lê ĐứcThịnh, Huỳnh Hữu Minh Hiếu và 35 người khác
2 bình luận
Thích
Bình luận
Chia sẻ