Đầu xuân
Đi khỏi bản thân mình niềm
vui của mình
Vài ngày mùa xuân
Trước khi tôi giã biệt
Những cánh đồng hoa vàng lấp
lánh
Trong cơn nắng mơn mởn
Hồ nước xanh cánh bèo nằm
thiêm thiếp
Những con rắn nước thi bơi
như đua thuyền
Tôi không về đâu cả, không ở
lại đâu
Tịch lặng hơn niềm vui bí ẩn
Không đơm đặt nguyên do
Vì sao hoa mai vàng bình yên
trước hiên nhà
Vì sao trong hơi gió thoảng
hương nhài
Lót áo em mười lăm năm trước
Vạt cỏ xanh ánh mắt của em
Chúng ta nằm nghỉ trên đồi
vây quanh một bầy cừu
Rồi tất thảy-ngôn từ lẻo mép
Những cánh hoa thả bóng trong
bình gốm
Cây cỏ đâm chồi nẩy lộc
Như được nghe tiếng nói của
em
Huỳnh Minh Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét