Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019

thơ tam

BÊN BỜ HỒ
ngọn gió quẩn bên bờ hồ
đôi chân và đôi má của nàng
tôi nhớ
bây giờ không còn nữa
đẹp và dịu dàng
gió cũng không còn quẩn bên bờ hồ
chỉ có hoa cúc dại
một đám cỏ lác
đẹp
mơ hồ
có khi nàng ngồi
ném lia thia và búng
nước
chảy trên những gò đồi
có cả trăng về
tụ ở đầu môi
bây giờ không còn nữa
những cô con gái xinh tươi
ngọn gió quẩn bên bờ hồ
chỉ nghe tiếng thét
hạnh phúc và man dại
soi điện thoại với chót môi
đỏ hồng thơm ngát
tình son dễ phai
bây giờ không còn nữa
cả gió và trăng xưa
đời thế đời thế nhé
mặc hồ biếc khóc than
Huỳnh Minh Tâm
NGÀY GIỮA ĐÔNG
tựa ánh trăng chảy xuống thung lũng
tôi say mê ngắm
vào buổi tối cô độc mười năm trước
nhưng bây giờ ban ngày
trên bãi cỏ rộng
chạy dọc triền đồi
ánh nắng giữa đông vào buổi chiều
màu mỡ gà hay màu trăng hay
một dòng thơ chảy qua ngực tôi
như biển động
tầng dưới
vài chiếc lá bàng cuộn mình trong gió
và rơi
và hát một ca khúc của Trịnh
có điều gì đó tàn phai
buồn
và riết
sao lại như thế hỡi cuộc đời
đẹp và mất mát
ly tán như màu cầu vồng
tựa ánh trăng chảy xuống thung lũng
ánh sáng
con đường dọc triền đồi
tôi đã ở đâu đó trên cuộc đời
đã đi và đã hát
đã từng chết với những bài thơ ngắn ngủi
giờ đây ngày giữa đông
tựa ánh trăng chảy xuống thung lũng
Huỳnh Minh Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét