Thứ Năm, 23 tháng 2, 2023

thơ 2.2023 quý mão

 

TƯỞNG NIỆM THÁNG NĂM

 

tôi phải yêu thế nào đây

những hàng cây khô cháy

nung dưới những đợt nắng nóng trên 40 độ C

 

và ban đêm dưới những vòm sao nhấp nháy

tôi đi mãi vào quá khứ

cũng vào tháng năm

nhớ bím tóc của em

treo trên những giấc mơ

không nắm bắt được

 

và trên đôi vai tôi bất ngờ

những chùm bằng lăng tím phủ đầy

như đôi bàn tay của người

âu yếm khung cửa đóng kín

 

để tôi quên đi chiếc chảo ráng

không phải loài ve rền rĩ than van

mà chúng ca hát bất tận

về hoa muồng hoàng yến vàng như áo nàng

đã lót chiếc đầu tôi

mái tóc lòa xòa trên ngực

 

tôi đã nằm nơi cái chết

của những chiếc lá

để hiểu về thời gian

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

          LỄ HỘI CỦA GIẤY

 

 

cuộc sống đôi khi như tờ giấy

bạn xé ra từng mảnh

rời rạc

đơn độc

 

những con chữ có giá trị gì trên tờ giấy rách

tiếng nói và cả các hình ảnh

những tờ giấy có lúc bay

có lúc phủ bụi ở một xó

 

chúng ta mải mê sắp xếp chúng

chúng ta cố gắng chắp vá, thêu dệt

chúng ta nhìn ngắm chúng như cánh phù du

chúng ta nựng nịu chúng như một thứ đồ chơi

 

 

hoặc chúng ta yêu thương chúng

lễ hội của các họa sĩ sắp đặt

bức tranh được trưng bày

không theo thời khóa biểu

 

 

trong khung, những đường viền

tháo ra, lắp lại

đêm đêm những giấc mơ

đi ra khỏi bóng tối

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

MỘT THẾ GIỚI KHÁC

 

Trong đêm yên tĩnh tôi dạo quanh khu vườn

Nhìn thấy những người chết trở về

Thân thể họ hòa trong các nhánh cây

Ánh trăng hoa đêm

Cả trong những bức tường

 

Có khi là một thiếu nữ

Linh hồn của họ trong sáng thân thiện

Họ ca hát và nhảy múa

Dường như họ ra đi kiếp trước

Vì bệnh tật

Vì nghèo đói

Vì bị bỏ rơi

Vì bị kẻ cướp giết

Vì họ đã nhường trái tim cho người khác

Họ đã quên tất thảy nỗi đau

Sự phù phiếm của hư danh

 

Họ hiểu rõ những khát vọng của tôi

Cả giấc mơ vô nghĩa và những tật xấu nào đó

Họ an ủi, bi mẫn

Con người luôn gánh nặng

Về tiền và đức tin

Về mặc cảm tội lỗi và tình dục

 

Gặp một người tốt

Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé

Và cuộc đời có nhiều ý nghĩa

 

Hơi lạnh và vẻ đẹp giọt sương đêm

Tâm hồn họ run rẩy

Họ đã biến đi

Như ánh chớp

 

Tôi đã sờ váo bức tường

Những nhánh cây, hoa đêm

Những cánh cửa đâu đó mở ra

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

QUÍ I CỦA 2020

 

Rồi người ta sẽ quên mọi sự

Cả tên trên bia tưởng niệm

Công việc xếp hàng đống

Người nổi tiếng

Lẫn trong chồng báo cũ

 

Cơn gió trở mình cùng những chiếc lá bàng tháng giêng

Cơn nắng đến sớm hơn dịch bệnh cũng ùa đến

Mới đó một người bạn đã đi xa

Mới đó đã tháng tư

 

Trong tĩnh lặng của bóng tối những mái nhà thiếp ngủ

Giật mình tiếng chuông nhà thờ

Vẫn ngân vọng như mọi khi

Sao ta bỏ lỡ một điều gì

 

Như tình yêu biến thể có bàn tay tạo hóa

Trong nỗi đau tuyệt vọng trong hư danh vinh nhục

Trong những đàm tiếu trong ca tụng vĩnh hằng

Những điều tốt đẹp chôn kín trong hơi thở

 

Công việc không thể dừng lại

Nộp thuế, khai lý lịch mới

Buổi sáng một ổ bánh mì lót dạ

Và áo em ngâm ánh trong mây

 

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

TƯỞNG NIỆM THÁNG TƯ

 

Những khúc ca hoa hồng đã rụng

Cả dáng nàng trong chiếc áo ngủ đầy phấn khích

Giữa tiếng ve bung rộn rịp

Cũng chuyển vẻ tinh khiết của thiếu nữ

 

Như những đóa loa kèn trắng nằm dọc cánh đồng

Vừa thở dịu dàng vừa mơ gió

Những bức tường ngột ngạt đổ vỡ

Chúng ta nhìn thấy thế giới đẹp như đôi mắt nàng

 

Nhưng những cơn giông sau buổi trưa

Cứ muốn xua tan vẻ tĩnh lặng giàn hoa giấy màu tím

Như giấc mơ của chúng ta

Luôn bị bầy ruồi xỉa xói

 

Như có thế lực ma ám

Muốn chúng ta tan chảy đau đớn

Trong mồ hôi nước mắt

Dư âm cuộc chia ly tháng trước

 

Niềm vui sống của chúng ta vẫn trỗi đậy mạnh mẽ

Như loài đỗ quyên trên những triền đồi trơ trọc

Như nỗi chia ly kiếp trước

Chỉ khởi đầu cho một bài ca

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

TƯỞNG NIỆM THÁNG BA

 

Những đóa hoa sặc sỡ trên cánh đồng

Vào tháng ba đàn bướm ngân vang

Bài ca tình yêu

 

Chúng ta đã đi qua đó

Nói chuyện huyên thuyên về mùa màng

Bầy chuột lê lết tấm thân cũ kỹ gớm ghiếc

Những con đường năm trước biến mất

Mùa đông xóa sạch mọi thứ

 

Cởi bỏ những chiếc áo dày

Trùm kín đầu khăn bông hoặc vớ

Một thứ gì đó

Rồi mồ hôi, chúng ta bước đi

Trong im lặng và nghĩ về

Căn phòng có máy lạnh, giường nệm

Mát êm với cửa sổ màu xanh

 

Đàn bướm mệt mỏi, nghỉ trong vòm cây

Không ai đưa mắt về tôi sao?

Những cánh hoa dường cũng mệt mỏi

Vì hơi thở của con người?

 

12 giờ trưa và cả chiều hôm ấy

Cánh đồng không một bóng người

Những con đường năm trước hiện ra

Bóng người và tình yêu

Sự hồ hởi ve vuốt

Những nàng hoa diễm lệ

 

Những đóa hoa rực rỡ trên cánh đồng

Vào tháng ba đàn bướm ngân vang

Bài ca tình yêu

Dịu dàng, bí ẩn

 

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

NGƯỜI CHĂN DÊ TRÊN ĐỈNH NÚI

 

 

Lúc này mọi sự xáo trộn

Bài ca bị tắt

Bởi người chăn dê

Ròng ròng nước mắt

 

Bởi quê hương tan nát

Trong cơn bão lớn trong dịch bệnh

Bởi những người thân quằn quại

Vì đâu nên nỗi

 

Bởi tiếng sấm vang trời

Bởi mưa trút xuống những vườn hoa tươi

Gương mặt em tuyệt vọng

Sao ngân lệ bài ca

 

Trên đỉnh núi mùa xuân lúc này

Người chăn dê thả hồn bay

Về quê hương đớn đau da diết

Tiếng hát nuốt vào cổ họng

 

Trong cơn bão lớn trong dịch bệnh

Thấu lẽ nào đâu tử sinh

Lưỡi gươm nào đâu vừa thọc

Mé sườn hay trái tim

 

Người chăn dê ròng ròng nước mắt

Bẻ ống sáo vứt vực sâu

Tiếng dội của lòng đất

Đêm đêm vô tận nhiệm màu

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

HOA THƠM NÚI CAO

 

 

Thầy ở trên núi

Trong một ngôi chùa hoang lạnh

Hàng ngày thường ra sân ngắm hoa

Và tụng kinh

 

Chúng tôi đến thăm thầy

Đôi khi gặp hoa rơi lã chã

 

Mùa đông năm kia mưa gió tơi bời

Thầy chỉ ở chùa tụng kinh

Chúng tôi ngồi ở nhà

Viết bài thơ về tình yêu

 

Những cánh chim trong vòm cây

Bị ướt

Những cánh hoa trong vườn

Khóc nức nở

 

Mùa xuân năm nay trời ấm áp

Hàng ngày thầy ra sân ngắm hoa

Và tụng kinh

 

Chúng tôi đến thăm thầy

Đường hoa thơm ngát

 

Huỳnh Minh Tâm

 

 

 

 

 

 

 

TRONG BIỂN ĐỜI VÔ TẬN

 

Trong giấc ngủ mê man như những mảng thuyền vỡ

Trên biển đời sóng cứ va đập ta bị trôi giạt ở đâu đó

Ngủ thôi, dưới bóng đêm những vì sao như một người bạn

Lặng lẽ và cô đơn

 

Nhưng ai đó đã gọi ta thức giấc như vợ hiền kiếp trước

Rửa mặt đi, đôi ta sẽ ăn cơm, làm việc

Tỉa vài cành hoa tưới nước vườn cà

Đôi ta sẽ nghỉ ngơi khi bóng chiều buông xuống

 

Và anh sẽ được chắp đôi cánh

Để nhìn thấy thủy triều cùng những bóng thuyền

Nhấp nhô trên đầu sóng

Có thể vỡ và lịm đi trong biển đời vô tận

 

Trái tim sẽ vỡ ra những bọt máu những bọt sóng

Nàng sẽ ru anh triền miên như gió

Trên chiếc nôi của mây đung đưa qua các thế kỷ

Rồi nàng cũng sẽ nghỉ ngơi

 

Trong giấc ngủ mê man của đất và hoa

Đôi ta choàng tay nhau phả hơi ấm mùa xuân

Bao người đi biển trở về với con thuyền của mình

Vùi đầu vào chiếc áo có thêu những cánh hải âu

 

Huỳnh Minh Tâm

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét