Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

huỳnh minh tâm

 
Lưỡng vọng *
Huỳnh Minh Tâm


“ Hãy nên siêu việt nội ngoại. Khi một người có thể siêu việt cả hai, thì tâm trở nên trong suốt và tĩnh lặng”. Tôi đã đọc nhiều lần điều này. Tôi nghĩ rằng tôi đã siêu việt cả hai, và tâm tôi tĩnh lặng. Và tôi chợt ngớ ngẩn ra.
“ Chiều bên lá lung lay vàng cửa khép
Bóng trời sa trùm phủ tiếng em cười
Vườn cỏ lạnh hoa buồn không nói xiết
Bước chân dừng nghe rã lệ hai nơi”
                               ( Giòng sông- Bùi Giáng)
Cả hai quên mất. Quên trong và ngoài. Quên sống và chết. Quên nhục và vinh. Quên được và mất. Quên lợi và hại. Quên tất tất mà sao không quên được ngày tháng hư hao, không quên được chữ nghĩa buông tuồng, không quên được mắt nai hốc đá ?
“ Chém cha cái số hoa đào
Gỡ ra rồi lại buột vào như chơi
Biết thân chạy chẳng khỏi trời
Cũng liều mặt phấn, cho rồi ngày xanh”
                              ( Truyện Kiều- Nguyễn Du)
Lưỡng vọng- Ryô mô- cả hai đều mất. Mà có mất gì đâu.  Mà có còn gì chớ. Đã quên còn-mất, mà mất- còn vẫn vớ vẩn vô tư đi lại, mà âm ba diệu vợi. Gác tay lên trán, ngẫm lời người xưa, mà mưa mây nước sóng

 “Em còn nhớ hay em đã quên ? 

Nhớ Sài gòn mưa rồi chợt nắng 

Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân 

Nhớ đèn đường từng đêm thao thức 

Sáng che em vòm lá me xanh 


Em còn nhớ hay em đã quên ? 

Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm 

Có hai mùa vẫn đi về 

Có con đường nằm nghe nắng mưa “
            ( Em còn nhớ hay em đã quên- Trịnh Công Sơn)
Rồi tôi lẫn thẫn lại nghĩ. Rồi tôi lại nghĩ so đo. Mà tôi làm sao dò được con sông sâu dường nào, núi cao dường nọ, biển rộng dường kia, mà cái hồn người cao sâu rộng thăm thẳm bao la. Cái hạnh phúc cũng ở ngần mé khổ đau trùng trùng. Mà đã bảo là tôi siêu việt cả hai, và đã bảo là tôi giải phóng nhị nguyên nhất đế, mà lòng tôi vẫn ở tam bành tứ bảnh, mà tôi vẫn đậu ở cành non múa hót.
Còn dăm cốc rượu đắng cay
Còn vài ba cuộc ủ mày ly quê
nắng mưa chẳng hẹn nối về
ánh trăng nước cuốn câu thề mây bay
còn nghe hoa cúc mưa đầy
cá rô quẫy nước cỏ lay đồng chiều
bông súng trắng -vói tay yêu
bóng trưa mận cũ quạnh hiu quê nhà
kiếp nào sông chảy như hoa
chảy trong tuyệt tận chảy ra tuyệt tình
                    ( Thu ly quê- Huỳnh Minh Tâm).
“ Cả hai đều mất” mà vẫn còn đây những nhớ nhung khấp khởi. Đọc vài dòng của anh Tâm Nhiên, gợi lòng tôi một hình bóng “ quê nhà- cố quận” :

 “Không biết khởi sự tự bao giờ và do đâu, ngay từ thuở còn thanh xuân mới vào đời thì thi nhân đã rơi xuống nguồn mạch sầu bi thiết, trôi dạt bập bềnh như một cánh lục bình, lưu linh lạc địa qua hàng ngàn bến sông đời rồi mà vẫn còn trên những nhịp sầu cô đơn rờn lạnh ngậm ngùi. Nghe những tiếng lòng tơ tưởng chợt tan vỡ thanh âm trầm lặng dưới dòng nước chảy trôi mau :
 “Nước xuôi lạnh một dòng sầu
Biết về đâu hỡi mấy màu thời gian
Ta nghe lòng vỡ cung đàn
Hồn âm thanh rợn chiều hoang lá cành
Gió từng trận thổi đi nhanh
Rơi đôi chiếc lá và ngành trơ vơ
Sông xanh trầm biếc xa mờ
Một hình ảnh cũ ngày thơ ấu còn
Lạnh rồi tự buổi xanh non
Búp măng tơ ấy đã tròn gió sương
Con sông nào đã xa nguồn
Thì con sông đó sẽ buồn với tôi”
               (  Tâm Nhiên viết về Thi Sĩ Hoài Khanh)
 Tất thảy đó đây này nọ sóng sau phủ sóng trước mà dào dạt, cất lên  tiếng gọi đời sống về với cái vô thủy vô chung mà không hay không biết thủy chung đòi đoạn phương nào. Bởi tâm hồn của thi sĩ quyết liệt cam go
“ Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận
Cho mây xa cho tơ liễu ở gần
Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật
Quả tim mình nóng hổi những chờ mong”
                   Phụng hiến- Bùi Giáng)
Ryô mô
Ryô mô

( TB: * lấy từ ý của EIDO TAI SHIMANO, Nhật Bản)
Đỗ Thượng Thế và Tập Thơ Trích Tôi
Huỳnh Minh Tâm
(Trích tôi của Đỗ Thượng Thế, NXB Hội Nhà văn, 1/2009)

Đỗ Thượng Thế để trong lòng tôi một cái tên lạ. Thơ của Đỗ Thương Thế để trong lòng tôi một nhịp điệu lạ, dẫu rằng không bình yên, không xun xoe dịu dàng (nếu không muốn nói là vô cùng gây cấn, gây hấn với lý trí ). Điều dễ dàng nhận ra ở thơ của Đỗ Thượng Thế là : “những thao thức tìm tòi không chịu dễ dãi khi lao động với những con chữ. Dường như đối với Đỗ Thượng Thế, thơ là một “cứu cánh” đưa anh vượt lên cái đời thường khó nhọc này như một kẻ mộng du”( Báo văn nghệ trẻ 8/10/2006 Nguyễn Việt Chiến). Đúng là nhà thơ “chịu chơi” với ngôn từ, với lý trí, ý chí ám chướng, mê hoặc của cõi “ta bà”. “Hồi hộp khói hải hồ đêm/ hiện lên đôi cánh bay hộc tốc về cực miền ký ức/ là nơi em thiết gì phải đến/ chỉ niềm tiếc nuối con tàu thời gian luôn thám hiểm/ những tảng băng đe nghiêng trong lòng ngực trái/ trầm tích ánh trăng bật run/ nụ hôn tươi rói tình đầu” (Mãnh lực một câu ). Đó là những câu thơ nói về khát vọng cái đẹp, cuộc sống và ước muốn vượt thoát những miền biên giới của cách thể hiện thơ giản đơn, “cổ điển”, mà anh phải dùng rất nhiều âm lượng, chuyển nhiều biến tấu, mơ hồ, quanh co.

Đọc “trích gì ở tôi...” của nhà thơ Phùng Tấn Đông viết “bạt” cho tập thơ có cảm nhận tất thảy tất thảy rất “tri âm tri kỷ”. Thứ ngôn ngữ trùng điệp, “rừng rực ấm nóng, bỗ bã thân tình” kia, đặc sệt chất “Quảng Nam hay cải”, “lý luận vô vi” kia ( tưởng như hội tụ tinh hoa ở cố thi sĩ kỳ dị Bùi Giáng ) đã giải mã, tường tỏ, phân minh tập thơ trích tôi lắm lắm ! Anh bảo “Đọc “trích tôi” thấy ngay đây là một giọng lạ. Lạ là vì kẻ viết “bập” ngay vào cuộc giao đãi ít nhiều đỏng đảnh của thơ hôm nay với bạn đọc bằng những cơn rồ dại chữ, những chữ rừng rực ấm nóng, những chữ bỗ bã thân tình, mặc bạn thích hay không-kẻ viết như nhủ thầm- tôi cứ “ trích tôi” mà tỏ bày trò chuyện. Thì có chi trịnh trọng đâu, chỉ là “cái thằng tôi quê bần”, một thằng ngươpì cứ nãi hồn hậu thơ ngây, mãi không chịu lớn khôn bằng cách xa rời kí ức. đọc “trích tôi” cảm nhận được chất lửa đam mê cuộc chữ, cuộc người, lúc nào tác giả cũng thích đẩy mọi cảm nhận, mọi suy gẫm đến tận cùng, đến chót ngưỡng, đến rời rã bã bời để truy tìm bằng được cảm giác thơ, vẻ đẹp thơ”. Viết chí lí chi li như thế là đã đời “con vụ”. “ Những con vụ trụi trần/ ném thâm vào cuộc/ còn cách nào khác được/ ngoài/ cuồng quay/ những con vụ cuống cuồng/  hun hút bóng trong đau/ xão thuật vẽ lòng vòng chóng mặt/ tin yêu nhạt nhoà vành môi khoé mắt/ xoay theo chiều bão giông” ( Những con vụ). Thật không dễ dàng chút nào khi đọc thơ của Đỗ Thượng Thế để lĩnh hội, để cảm nhận, để thăng hoa. Những câu chuyện, những hình ảnh quen thuộc với ta từng ngày nhưng anh có cách nhìn, cách thể hiện mới, lý giải mới, viết mơ hồ, gián đoạn, cắt dán làm bạn đọc lý thú mệt nhoài. Như ở bài Gửi Jerry (3), anh viết “ném quả táo ra ngoài cơn mơ/ phàm người/siêu tốc độ/ tha hồ phô diễn/ tha hồ ngấu nghiến/ tha hồ ngươi.../cái chớp mắt/ trụi sạch bài ca ê ơ nội đồnglấm lem bầy trẻ nít/ biến mất hốc hang lưu cữu bóng đêm/ dẫu bóng đêm là bản gốc/ là bầu sữa thiêng/ là máu mẹ/ là lời ru ám ảnh cực cùng”.

Có cảm nhận chung, rằng đỗ thượng thế chọn lọc rất kỹ  các đề từ,ý tứ và sắp xếp ngôn ngữ sao cho lạ, sao cho nhịp điệu không bằng phẳng, êm ái, dễ chịu, nên cảm xúc thơ anh khô, rát, vạch rơm rạ mùa hè mới mong tìm ra cỏ xanh mùa xuân. Nhiều bài anh thành công, có sức ám ảnh, như Người ơi-quái vật ba chân, biến tấu lũ, trích tôi...Nói tưởng ngang ngang, “bạo loạn tâm can”, “mộng du í ới” là vậy, nhưng sức “lắng”, “lặng” của Đỗ Thượng Thế cũng Tinh, chắc, cô đọng cũng tới tận cùng, sầu đau cũng ngút ngàn, mỏng manh tơ sợi cũng “run rẩy rung rinh lá” ( chữ dùng của nhà thơ Xuân Diệu). “ Đêm/ giằng co với chữ/  mảnh vỡ thuỷ tinh/ cứa vào giấc ngủ/ bề sắc nhọn/ khôn lường rộng sâu/ thước của đêm dài ngắn/ tâm chữ trong đáy tim đau/ thổn thức những vì sao/ trôi về phía sáng/ những trang giấy/ rực rỡ / lên hương.../-màu-đêm-trắng.( Chữ và đêm)

 “Cách tân là yêu cầu văn chương mọi thời đại, là trách nhiệm của người cầm bút chân chính. Xét trên tiêu chí này, Đỗ thượng Thế đã dũng cảm gồng mình “quăng thân vào gió bụi” giằng co với chữ” (Nguyễn Chiến). Tại sao thơ hay lại chỉ xét trên tiêu chí kia ? Hay nhà thơ Phùng Tấn Đông viết :“ Trích tôi nhiều lúc sự nghĩ ngợi lấn áp sức cảm nhận dễ có cảm giác người viết ham chữ. Cũng có khi tác giả có quá nhiều duyên nợ với những thi liệu cũ...” thì hẳn xem lại ? trúng phóc thì sao ? Chưa đúng thì sao ? Dẫu sao 32 bài trong tập trích tôi là “nặng ký”, là đáng đọc, là đáng suy nghĩ. Bởi tác giả của nó rất trân trọng độc giả ở chỗ không dễ dãi chút nào với thơ ca, cả nội dung và hình thức. Sự cần mẫn, nghiêm túc khi viết, chăm chút kỹ lưỡng khi in ấn không phải cũng đáng quí lắm ru ? Thử đọc: “tháng giêng tắm nước cỏ mực/ đất đai láng da non/ ngát ngát ngây ngây miền hương ổi dại/ chào mào đít đỏ một lùm,hai lùm.../tưng hứng...tưng hứng/ gió thầm lối cỏ um/ chừng đâu một lứa mươi bé/ bất ngờ tuổi bói/ ngực áo nhú mẩy/ xập xoè...xập xoè....” ( Giấc mơ tưng hứng, xập xoè...)  thì rõ là rất riêng, rất Đỗ Thượng Thế, rất hy vọng./.

Huỳnh Minh Tâm
Ừ thì
Huỳnh Minh Tâm
ừ, thì đáy bể mò kim
lơ thơ lẫn thẫn như chim lạc bầy
ừ, thì trăm cuộc trắng tay
bến mê đất khách bóng cây quê nhà

tôi còn em đấy mưa sa
còn mây trắng nõn trắng nà đồng trưa
huệ nào thơm lựng giấc mơ
sáo nào rúc rích cuối bờ xanh non

nhớ mùa sim tím hoàng hôn
ai về núi cũ làm con suối buồn
tuổi xuân dệt lá hoá buồm
bốn phương sương bạc một nguồn lửa thiêng
thế là lỗi hẹn ánh trăng
gió theo biển rộng mây sang truông dài

ừ, thì giọt nước sớm mai
một quen mười lạ biết ai mà tìm

ngẩn ngơ
              sóng nổi hoa chìm
Huỳnh Minh Tâm
Ánh sáng những vì sao
Huỳnh Minh Tâm


Dưới ánh sáng lung linh của những vì sao
Ý nghĩ làm sao đúng đắn

Những tán lá sum suê vú sữa
Đan xen những tán mận
Trò chuyện rì rầm
Lâu lâu lại hắt lên chòm tóc bạc đính vàng

Ý nghĩ lưu xuất ở sâu thẳm vùng vỏ não
Đôi mắt to đen mở ra
Đôi chân bước đi dịu dàng uyển chuyển

Làn cỏ xanh run rẩy mê ly
Đêm huyền diệu như có ai vừa cất lên tiếng hát
Xa xôi và trong ngần

Bóng tôi chao đảo như con thuyền
Trên những làn sóng xanh của những vì sao
Trải rộng giữa đêm tháng chạp

Tôi chẳng nghĩ rằng đó là lần cuối
Hoặc có thể đầu tiên
Bởi tình yêu bao giờ cũng sầu muộn
Và cô đơn bịn rịn thường tình.

                   
Huỳnh Minh Tâm
Số lần đọc: 1062
Bài Tình
Huỳnh Minh Tâm
xin định mệnh cho tôi vài từ về tình yêu
cắt nghĩa nó dưới dạng cây xanh đất đai quê nhà
                                             phù sa mật ngọt
đôi mắt tôi nhìn thấy giờ này ngay đây chốc lát nữa
                                                       tôi đã đi xa
tiếng chim hót ngay đây mẹ tôi nhẫn nại đang tưới
                                                   cà trong vườn

cho tôi một niềm tin sâu sắc tình yêu
trên con đường dài những người phù thuỷ cùng tôi
                                    huênh hoang về vẻ đẹp của cỏ
cỏ im lặng dưới bàn tay của chị tôi ve vuốt trên lưõi
                                                   hái người dọn vườn
và mỉm cười trong miệng chú bê con tập ăn buổi sáng

định mệnh xây cất tình yêu nồng nàn quyến rũ
cả vẻ buồn bã xấu xa của cái chết đã được sắp đặt
và cái đẹp sướng vui ngày cưới hoa hông tháng năm
                                                           hai mươi tám
còn đây mùi thơm kỳ vĩ chiếc áo em chiếc cổ em vòm
                                                                 ổi tuổi thơ

tình yêu cứu vớt tôi khỏi thói đố kị đê hèn
trò mê muội hát ca về những điều vô nghĩa rỗng
                                                        tuếch của trái tim
mách bảo tôi được khâm liệm dưới nền trời sao sáng
quanh những người thân yêu cầu nguyện mùa màng


Huỳnh Minh Tâm
Số lần đọc: 1004
Bản năng gốc
Huỳnh Minh Tâm

Những người xa lạ
đi tìm ngôi nhà của mình
ở một vùng núi khác
không phải quê hương

trong nỗi đam mê khát vọng
họ đi mãi đi mãi
ngôi nhà vẫn không hiện ra
những đám mây trên đỉnh núi thoắc ẩn thoắc hiện

họ tự hỏi
“có lẽ ở một vùng núi khác nữa
cao hơn, xa hơn
ở nơi không có bóng người, tiếng ồn và gió”

lặng lẽ như những tiều phu
cô độc như chồn hoang
đôi khi họ tự hỏi
“phải chăng khát vọng cũng là một bí mật ?”

những đỉnh núi bàng bạc sương sớm
những tia nắng lại quay về chốn cũ
chúng ta là những con người xa lạ
tự bản năng gốc
Huỳnh Minh Tâm
Số lần đọc: 1013
Bên cầu biên giới - nỗi buồn nhớ quê nhà mộng tưởng
Huỳnh Minh Tâm



Dường như tôi đã có một lần, một đôi lần và chợt nhớ rất nhiều lần
đứng ngổn ngang ở cái bến bờ sầu đau biên giới. Vì sao, không hề biết.
Vì đâu, không hề hay. Ở nơi hun hút cô đơn, êm đềm nắng gió, chót vót
đỉnh đèo tâm hồn trống trải, vô lối; ở cái điểm trong suốt trong veo
ấy, cái không gian mênh mông miên man ấy, cái cảnh đìu hiu mông quạnh
kỳ ảo ấy, chợt ngẩn ngơ biết ra rằng, tôi vẫn còn một quê nhà mộng
tưởng yêu dấu, một quê xứ ngoảnh lại nghìn trùng, một quê hương rụng
rơi đôi ba nốt nhạc. “ Ngừng đây soi bóng bên giòng nước lũ/ cầu cao
nghiêng dốc bên giòng sông sâu/ sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời/
một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa” ( Phạm Duy). Rồi tôi chợt
nhớ những câu thơ đậm chất đường thi ; “ sóng gợn Tràng Giang buồn
điệp điệp/  con thuyền xuôi mái nước song song/ thuyền về nước lại sầu
trăm ngả/ củi một cành khô lạc mấy dòng” ( Huy Cận) . Hoặc nhớ :
“người đi chưa hết hương sầu lữ thứ/ hồn theo cánh gió quên tình xa
xưa/ tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa/ Mộng về đêm đêm khát vừng
trán ngây thơ”. Ngẫm đi nghĩ lại, những kẻ lang bạt kỳ hồ, không một
nơi chốn để trú tấm thân ma dại trong những đêm đông lạnh lẽo, những
ngày hạ chói chang vẫn thường có một trái tim mặn mà, nồng nhiệt với
đời sống. Bởi trong sâu thẳm của những giấc mơ não nùng vẫn ươm mầm,
cựa quậy một hình bóng để tưởng nhớ mông lung, một cố xứ qui hồi. Hoặc
là hình bóng mẹ già lui cui bếp lửa tàn canh. Hoặc là em thơ ngơ ngẩn
cánh diều đồng rạ tháng năm. Hoặc là hình ảnh giai nhân tương tư huyền
hoặc trong vườn hoa thơm hương ánh trăng lếnh loáng. Và  “  em đến bên
tôi một chiều khi nắng phai rồi/ nắng ngừng bên chiếc cầu biên giới/xa
xa thoáng đàn trầm vô tư/ đâu đây dáng huyền đền duyên mơ/bên cầu biên
giới/ tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi/ sông nước xa xôi/ mây núi
khắp nơi không tỏ một đôi lời”. Cái khoảnh khắc chốc lát hoàng hôn nhớ
mong yêu kiều vô tư rộn ràng ấy cũng nhanh chóng qua đi, để  người
nghệ sĩ hướng về thực tại sầu thương bi lụy,  như là “ ôi giấc mơ
qua/mộng đời phiêu lãng giang hồ/ sống trong lòng người đẹp Tô Châu/
hay là chết bên giòng sông Da-nube/ những đêm sáng sao”. Và những câu
hỏi thăm thẳm muôn đời lại quay về trí não. Tôi từ đâu sinh ra ? Cớ
sao lại sinh ra tôi ? Tôi sẽ đi về đâu ? Cớ sao tôi lại ở nơi đây ?
Vào lúc này ? Cớ sao tôi lại ở cửa ngõ ưu phiền sum họp và chia ly ?
Tại sao tôi không nắm giữ được cái đẹp tưoi mãi mãi ? Tại sao tôi lại
cô đơn ?  Cớ sao lòng tôi bao nhiêu vướng bận ? Chiếc cầu nào sẽ nối
quá khứ và tương lai của cuộc đời tôi?  Chiếc cầu nào sẽ nối cái chết
và cuộc sống của tôi đây ? Và “ lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu/ đâu tiếng
làng xa vãn chợ chiều/nắng xuống trời lên sâu chót vót/ sông dài trời
rộng bến cô liêu/ bèo dạt về đâu hàng nối hàng/ mênh mông không một
chuyến đò ngang/ không cầu gợi chút niềm thân mật/ lặng lẽ bờ xanh
tiếp bãi vàng” ( Huy Cận). “ nhưng đường quá xa vời/hương trời vẫn mê
mải/ lòng tôi sao vẫn còn biên giới/lòng tôi sao vẫn ngừng nơi đây/ôi
dòng tóc êm đềm/ôi bể mắt đắm chìm đời phong sương cũ/chỉ là thương
nhớ/mộng bền năm xưa/chỉ là mơ qua” ( Phạm Duy).

Cuộc đời chỉ là một giấc mơ
Tình yêu và kỷ niệm chỉ là một giấc mơ
Âm nhạc và thơ ca chỉ là một giấc mơ say đắm
Giấc mơ của nỗi buồn nhớ quê nhà mộng ảo mà thôi.

KHOẢNH KHẮC
Có thể giống hoặc
Có thể khác
Một ngày đẹp trời
Người tôi yêu
Trên con đường dài
“ Người đi với anh 30 năm trước
Tên gì nhỉ ?”
-“ Định”
“ Anh ta làm gì, ở đâu ?”
-“ Đã chết”
“ Vì sao thế anh ?”
-“ Bệnh”
Nàng cười
Ngoảnh mặt
Đi
Con đường dài hun hút



Huỳnh Minh Tâm
Số lần đọc: 1297
Bokuseki
Huỳnh Minh Tâm
bokuseki
đẹp
và buồn

núi
và chữ
âm thanh

đen
và đỏ
đánh mất
thể tính

dài
và ngắn

lớn
và nhỏ
cái chết đã định trước

bạn
shôji nashi

bạn
từ khước
bokuseki
Huỳnh Minh Tâm
Số lần đọc: 987
Bỗng dưng ngớ ngẩn
Huỳnh Minh Tâm
Giờ đây
Tôi khóc hôm mai
Sững hai con mắt
Đêm dài trăng thâu

Giờ đây
Mộng mị xuân đầu
Hoa bay
Tóc lẫn hai màu trinh nguyên

Giờ đây
Buồn bã ưu phiền
Tôi day tận mặt
Tôi điên mất rồi

Giờ đây
Tôi khóc với người
Bỗng dưng ngớ ngẩn
Tôi cười với ai.
Huỳnh Minh Tâm
Số lần đọc: 1076
Cái lồng đèn trong ngôi chùa cổ
Huỳnh Minh Tâm


Những đôi mắt ngói quầng thâm
Chân bàn chân tường xiêu vẹo
Bước một bước chạm cột gỗ mục ruỗng
Bước hai bước chạm tường lạnh
Bước ba bước chạm hư không
Tổ tiên không về
Ai trầm mặc
Ô hô!
Cái đèn lồng người treo thuở nào
Mới mẻ và xinh xắn
Và đỏ sáng dường như
Mùa xuân thắp một bông hồng nhỏ
Anh nhớ bóng hình em
Nghe ấm lại
Những ngày chia tay
Anh sống trong ngôi chùa cổ
Giờ nhận ra ngớ ngẩn dại khờ.


Chỗ Quay Về / Sợi Tơ Xanh Run Rẫy
Huỳnh Minh Tâm

Chỗ Quay Về

chỗ quay về
cố xứ
láng lai


Con đi quê nhà hoa rụng
chợt ngẩn ngơ có chỗ quay về

tháng giêng nắng ngát hàng cau
tháng chín mưa giăng giăng bờ cỏ

cố xứ lốt lưng lặng lặng
lách lau sông sóng vỗ mạn thuyền

hương đâu mà nồng tình đâu mà sâu
gió đâu mà bát ngát sông đâu mà rạo rực

con đi quê nhà đường cày tháng ba con
        dế ri ri con dế lang thang
có chỗ quay về đìu hiu miên man

cố xứ con đứng đó thôi
sao mà gần gũi sao mà xa xôi!

con đi quê nhà hoa rụng tơi bời
       bèo dạt mây trôi
chợt ngẩn ngơ tơi bời hoa rụng
                           bèo dạt mây trôi.


Sợi Tơ Xanh Run Rẫy
 
sợi tơ xanh
run rẩy
mãnh liệt


Giữa hố đen ngòm sâu thẳm
tôi trèo trong bóng đêm
chợt hiện ra
sợi tơ xanh run rẩy

mà nào phải
sợi tơ xanh run rẩy
tôi đã mường tượng ra
tôi đã vẽ trên trang giấy trắng thời gian

mà nào phải
sợi tơ xanh run rẩy
tôi sẽ kể em nghe mười năm sau đó
lúc chúng ta thả những cánh diều
đứt dây

mà nào phải
sợi tơ xanh run rẩy
láng lai miên mật
tôi kể ra đây thứ ngôn từ mềm như
                nước trong như nước

chợt hiện ra
chợt mất đi
có phải không?
hay chính là.

 
Huỳnh Minh Tâm
Số lần đọc: 1086
Chuyển động khác biệt
Huỳnh Minh Tâm

Tôi và bạn
Tất thảy rồi sẽ ra đi
Theo những cách riêng biệt
Phải không ?

Có người đau khớp nặng
Bởi đã đi qua chiến tranh, sốt rét và chôn cất đối thủ
Chết là sự thật
Cô độc và tanh tưởi

Có người bị bệnh đường ruột
Bởi rượu, những trò danh hão hoặc những chuyện đâu đâu
Đến ngày nhắm mắt
Bầy chó thở dài ngao ngán

Có người bị huyết áp cao
Bởi lăng nhăng tình ái, sợ hãi, mộng du thấy mình như một ánh mặt trời
Những nhà thơ trái khoáy chữ nghĩa
Đột tử

Chúng ta đã bị nhiễm độc không khí, nước mắt và những câu chuyện tình dục
Giấc mơ đầy ruồi và lợn
Chúng ta đi lại con đường
Của lũ chuột bẩn thủi

Đêm đêm chúng ta hét lên
Gió đầy lồng ngực
Và nhảy nhót vài điệu dịu dàng với những người thân yêu
Khẽ khàng rũ áo



Huỳnh Minh Tâm
Số lần đọc: 1139

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét