Bài 1:
THÁNG CHẠP BÊN SÔNG
THU BỒN
Tôi con cò lẻ ven sông
Nhìn vầng trăng khuyết hư không nỗi buồn
Con sào phơi áo mưa tuôn
Con thuyền thương nhớ cội nguồn bóng câu
Tôi còn vỗ cánh bao lâu
Mơ hoa giáp Tết trắng phau quê nhà
Một chân giẫm nát vườn cà
Một chân quẫy đạp nước và sóng xao
Lặng nghe bông cải thì thào
Rằng em nhỏ dại xin chào người anh.
Huỳnh Minh Tâm
BÀI 2
CHIM NHẶT THÓC CỐ
HƯƠNG
Chim gầy đi nhặt thóc rơi
Tháng Ba gió máy cỏ phơi ải đồng
Thóc rơi tròn mẩy bụi hồng
Hay vườn cải gái chưa chồng đa đoan
Trông xa mướp đắng võ vàng
Ngoảnh gần hoa muống trắng ngần bàn tay
Thương mình mỏi cánh đường bay
Lạch lau sông nước tháng ngày hanh hao
Thóc này bụi cỏ bờ ao
Vầng trăng đáy nước ánh sao cuối trời
Thóc này tiếng mẹ đưa nôi
Hạt mơ cá bộng hạt ngồi thổi cơm
Thóc này từ tạ vàng rơm
Ra đi vĩnh quyết nguồn cơn động đào
Bóng chim ngậm thóc hôm nào
Nằm chân khe núi ngủ rào cố hương
Huỳnh Minh Tâm
Bài 3
CHIẾC ÁO ẤM CŨ KỸ*
Chiếc áo cũ kỹ và tôi
Ngắm nhìn ba bốn năm mươi xám màu
Tôi không đốt lệ thường sao
Tình yêu bền bỉ xanh xao bao giờ
Sợi len xám cũ tình cờ
Khúc ca lấp lánh bến bờ xa xôi
Chiếc áo mẹ chiếc áo mẹ tôi
Từ hôm khuất núi mé đồi cao xanh
Huỳnh Minh Tâm
*từ một bài văn
xuôi của tôi, tôi đã viết lại thành bài thơ lục bát trên. Bài văn xuôi như sau
:
(CHIẾC ÁO ẤM CŨ KỸ
Huỳnh Minh Tâm, Gv Trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ,
Đại Lộc, Quảng Nam
Cứ vào những ngày giá lạnh đầu mùa đông hoặc những đêm giáp Tết hoặc sang xuân Hoặc một chốc chi
chi bất ngờ tôi lại mở chiếc rương cũ kỹ, lấy ra chiếc áo ấm cũ kỹ.
Tôi mặc vào.
Tôi cởi ra.
Tôi treo trên chiếc móc ở đầu giường để tôi ngắm nghía, để
chiếc áo gần gũi tấm thân gầy còm của tôi, để chiếc áo sưởi ấm tâm hồn cô đơn
của tôi
Chiếc áo cũ kỹ đầm ấm. Tôi đã cất giữ nó 40 năm có lẻ và có
thể lâu hơn. Tôi không đốt nó như lệ thường.
Và tôi gìn giữ bịn rịn
Và tôi yêu quí miên man
Chiếc áo thật cũ kỹ miên man màu xám bàng bạc cũ kỹ đơn sơ
Tôi dán mắt nhìn những sợi len xám cũ kỹ và chốc chốc dường
như chúng ánh lên lấp lánh; vẻ lấp lánh cũ kỹ của tình yêu trong sáng bền bỉ và
cô đơn
Vẻ lấp lánh của niềm hy vọng vui sống giản dị mãnh liệt và
cũ kỹ
Vẻ lấp lánh cũ kỹ bỗng chốc hoặc như lệ thường chúng lại ca
hát
Một khúc ca cũ kỹ đau đớn xót xa-đó là khúc dạo đầu, còn
đoạn cuối yên bình hồn nhiên và cũ kỹ
Có thể chiếc áo ấm cũ kỹ đã nhảy múa một điệu rộn ràng cũ kỹ
Và rồi những chiếc cúc áo bật tung
Và tôi ngủ thiếp
Đó là chiếc áo của mẹ tôi
Và tôi không đốt nó như lệ thường
Tiếng chuông trong ngôi chùa cũ
Đây ngôi
chùa cũ tôi vào
Hàng cây
ngớ ngẩn năm nào tiếng chuông
Ngân vang
chiều lạnh chùng sương
Bàn tay
thắp lửa con đường di cư
Tôi giờ
tỉnh giấc thiên thu
Tôi giờ
mộng tưởng chuông ru rạt rào
Lạy hoa cúc
vái hoa đào
Tóc tôi đã
cắt xin vào được không
Vô tư hàng
sứ đầy bông
Chuông chùa
mở hội
Còn mong
được gì
Trăm năm
một mảnh tình si
Cầm bằng
nước măt đổ đi cỏ vàng
Cũng là
giọt nước trong trăng
Cùng là bèo
bọt giấc vàng biển khơi
Những con
chim sẻ bay rồi
Trơ vơ ngọn
cỏ giữa đồi nhìn theo
Huỳnh Minh
Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét